Tân Tú thiên kiêu rốt cuộc đã bắt đầu rồi.
Đệ tử của các tông môn đều chạy tới Triều Tiên Đài.
Trong đó có các tông môn lớn của Tu chân giới như Xích Dương Tông, Linh Tê Tông, Bạch Hồng Đảo.
Nhưng là lần này không ai nhờ được Linh Tê Tông mời được cả Phật tông.
Được xếp ở bảng thiên kiêu lần này có Giang An Lan đại diện Xích Dương Tông, Nghiêm Phong Trạch của Linh Tê Tông, Phó Vân Thụy của Bạch Hồng Đảo.
Lần này không có đệ tử của Phật tông chắc họ chỉ đến để xem đại hội.
Người được mong chờ giành giải nhất lần này là Nghiêm Phong Trạch của Linh Tê Tông nhưng một chiêu kia của Giang An Lan lại làm mọi người phải suy nghĩ lại.
Chỉ bằng một chiêu đã phá hủy nửa ngọn núi, ai mà chịu nổi chứ! Nghe nói cậu làm vậy để trút giận cho vị đạo lữ xinh đẹp của mình.
Lúc Tân Tú thiên kiêu còn chưa chính thức bắt đầu, có nhiều đệ tử khi được nghe kể lại chuyện đó đã rất tò mò, vị đạo lữ kia rốt cuộc xinh đẹp đến thế nào mà có thể khiến cho thiếu tông chủ củ Xích Dương Tông bảo vệ y đến vậy.
Thân là vai chính của sự kiện lúc nãy, Yến Trì không có chút cảm giác nào.
Y và Giang An Lan đã đi tới điểm thi đấu, Từ Từ đã chuẩn bị xong mọi thứ đang chờ bên cạnh để hầu hạ.
Yến “Nhu nhược”- tuyệt mỹ- đạo lữ- Trì vẫn đang dựa vào người Giang An Lan, hưởng thụ sự chăm sóc của cậu.
Các đệ tử của môn phái khác cũng lục đục xuất hiện, ngồi vào vị trí được định sẵn cho tông môn mình.
Yến Trì ăn xong một trái linh quả, bắt đầu nhìn mọi người xung quanh.
Đời trước y không giao tiếp nhiều với các tông môn, cũng chẳng bao giờ tham gia các đại hội thế này, ai dám cản trở thì y sẽ dùng bạo lực cho người đó biết thế nào là lễ độ, cho dù lúc ấy Giang An Lan có thể nói được vài lời với y, y cũng không quá để tâm đến những người khác của Xích Dương Tông.
Linh Tê Tông được xếp ngồi cạnh Xích Dương Tông, cũng không biết mấy người của Linh Tê Tông nghĩ cái gì, rõ ràng không ưa nhau vậy mà cứ muốn xếp gần nhau là sao.
Nghiêm Phong Trạch dẫn theo các đệ tử Linh Tê Tông ngồi xuống bên cạnh, lúc nhìn qua chỗ Yến Trì và Giang An Lan còn nở một nụ cười và gật đầu xem như chào hỏi.
Đương nhiên Giang An Lan không thèm nhìn lại, cậu đang rất cẩn thận lột vỏ linh quả cho Yến Trì, căn bản không chú ý đến việc gì khác.
Từ lúc Nghiêm Phong Trạch trở thành người dẫn đầu của đệ tử Linh Tê Tông đến giờ, có rất ít người không nể mặt hắn như vậy.
Đại hội lần trước, đại diện của Xích Dương Tông -Ngọc Cảnh, rất khách khí với hắn.
Tức muốn chết nhưng Nghiêm Phong Trạch cũng chỉ có thể cố nuốt cục tức này xuống.
Mạnh Dĩnh thong thả đi tới, bên cạnh có một cô gái áo xanh đi cùng, hai người vừa nói vừa cười có vẻ khá thân thiết.
Đi đến gần chỗ Yến Trì và Giang An Lan đang ngồi, Mạnh Dĩnh liền kéo cô gái áo xanh đứng lại, “Thanh Nhàn, nhìn xem, đây là đạo lữ của thiếu tông chủ, người mà ta đã nói đó, đẹp lắm đúng không, mỗi lần thấy y ta rất ghen tị đó.”
Yến Trì và Giang An Lan nhìn Mạnh Dĩnh đi tới liền cùng nhau đứng lên, Giang An Lan nhìn cô gái áo xanh, hành lễ gọi một câu: “Gặp qua Vân chân nhân.”
“Đã vài thập niên không gặp, năm đó con chỉ là một đứa nhỏ.” Vân chân nhân ôn nhu cười, “Trưởng thành rắn rỏi rồi xem ra Giang Kiếm Tôn nuôi dạy rất tốt.”
Mạnh Dĩnh bỗng nhiên nghĩ đến đây là lần đầu tiên Yến Trì gặp Nhàn Nhàn nên đã giới thiệu cho y: “Đây là trưởng lão Hóa Thần kỳ của Bạch Hồng Đảo, cẩm lý tiên tử Vân Thanh Nhàn.”
“Cái gì cẩm lý, đừng nói nữa! Chừa cho ta chút thể diện trước mặt tiểu bối đi.” Vân Thanh Nhàn nghe Mạnh Dĩnh nói, có chút ngượng ngùng, vỗ Mạnh Dĩnh một cái, ý bảo nàng đừng nói nữa.
“Sao da mặt ngươi lại mỏng vậy chứ, nếu da mặt ngươi dày hơn không chừng đã theo đuổi được Nguyên Thanh từ lâu rồi.” Mạnh Dĩnh vươn ngón tay chọc chọc mặt của bạn tốt.
“Ta không muốn khiến hắn khó xử.” Nhắc đến Thù Nguyên Thanh mắt Vân Thanh Nhàn có chút buồn bã, “Nếu là ta, ta cũng không muốn tha thứ.”
Nhìn Yến Trì và Giang An Lan có vẻ tò mò, Mạnh Dĩnh mở miệng nói: “Lúc đó chuyện này rất nổi tiếng, người biết chuyện này không ít đâu.
Đôi mắt của Thù trưởng lão chính là do Thanh Nhàn làm hư.”
Không đợi Yến Trì kinh ngạc, Mạnh Dĩnh tiếp tục nói: “Bất quá chuyện này không trách Thanh Nhàn được.
Lúc đó Nguyên Thanh bị tà ám bám vào người, tà ám quá mạnh, Nguyên Thanh không có thể khống chế được thân thể.
Ngày nào tà ám đó cũng gào lên bản thân là chân mệnh thiên tử, nhưng lại làm những chuyện hết sức hèn hạ.”
“Năm đó ta mời Thanh Nhàn đến Xích Dương Tông làm khách, ta dẫn nàng đến suối nước nóng nổi tiếng của Xích Dương Tông kết quả tà ám kia lại đi nhìn lén! Bị bắt còn nói cái gì mà muốn Thanh Nhàn về làm thiếp của hắn, nói cái gì về sau hắn trái ôm phải ấp, mỹ nhân đều là của hắn bảo Thanh Nhàn không được ghen ghét.”
“Lúc ấy Thanh Nhàn không quen biết Nguyên Thanh, tưởng hắn là lưu manh nên trong lúc tức giận đã chém vô mắt hắn.” Nói tới đây trên mặt Vân Thanh Nhàn liền lộ ra vẻ áy náy, Mạnh Dĩnh vội vàng vỗ vỗ nàng, an ủi nói, “Nhưng mà cũng nhờ bị thương nên tà ám kia không chịu nổi đau đớn, Nguyên Thanh mới có cơ hội lấy lại thân thể, đuổi tà ám đi.”
“Nhưng mà sự thật vẫn là vì ta nên Nguyên Thanh mới không nhìn được nữa.” Chuyện này vẫn luôn là nỗi đau trong lòng Vân Thanh Nhàn, “Nếu lúc đó ta không vội vàng như vậy thì Nguyên Thanh đã không...”
“Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa.” Mạnh Dĩnh nhìn Vân Thanh Nhàn buồn bã nhớ đến mình không nên nhắc tới đề tài này, nàng nhìn chỗ của Yến Trì đã được sắp xếp xong hết, “Chúng ta lâu lắm rồi mới gặp nhau, Bạch Hồng Đảo đã có sư huynh của ngươi lo, ngươi qua đây ngồi với ta đi.
Nói cho ngươi biết nha Từ Từ làm đồ ăn rất ngon đó, chúng ta ngồi cùng biết đâu lại được ăn ké.”
Yến Trì kéo Giang An Lan về lại chỗ ngồi, y nhìn về hướng của mấy đệ tử Phật tông.
Đời trước, không lẽ Tiểu Kiếm Tu biết ngậm miệng thiền từ chỗ ngày?
Nghĩ một hồi Yến Trì lấy tay chọc chọc ngực Giang An Lan, ý bảo cậu lại gần một chút, lại chỉ về phía Phật tông: “Lan Lan, còn nhớ rõ những gì ta đã nói không?”
Giang An Lan nhìn Yến Trì đang chỉ về phía Phật tông, “Phật tông đều gạt người, phải tránh xa bọn họ.”
Yến Trì vừa lòng gật đầu, đang chuẩn bị nói gì đó với Giang An Lan, bỗng nhiên một thanh niên đi đến trước mặt bọn họ.
Yến Trì ngẩng đầu lên nhìn thấy một thanh niên khá tuấn tú đang nhìn Giang An Lan, trong ánh mắt toàn là vẻ vui mừng.
“Giang đại ca, quả nhiên là ngươi!” Thanh niên hình ngư biết Giang An Lan, hắn có chút hưng phấn, “Ta nghe nói có kiếm tu chỉ bằng một chiêu đã hủy được nửa ngọn núi, ta đã nghĩ chỉ có Giang đại ca mới có thực lực như vậy, quả nhiên là ta đã đoán đúng.”
Giang An Lan nghe được giọng nói của người thanh niên, ngẩng đầu nhìn hắn, một hồi lâu mới mở miệng: “Là ngươi?”
“Giang đại ca còn nhớ ta à!” Thanh niên gãi đầu, có chút ngượng ngùng, “Lúc trước nhờ có Giang đại ca, nếu không ta cũng không biết ta có còn mạng để về nhà không, ta luôn muốn cảm ơn Giang đại ca thật đàng hoàng đó.”
Không biết Yến Trì bị gì, khi nhìn thấy