Cố Phán Tình giống như đang phát tiết, khóc lóc kể lể đến khàn cả giọng.
Nàng thở phì phò, ngực không ngừng phập phồng, sau đó lại dùng cả tay và chân để bò về phía Yến Trì, nàng muốn bắt lấy góc áo của y nhưng đã bị Giang An Lan ngăn lại, không cho nàng tới gần Yến Trì.
“Tiểu Trì, mẹ không muốn chết! Mẹ còn muốn sống, con giúp mẹ với, con đồng ý cho hắn thân thể này được không? Khi còn nhỏ con thương mẹ lắm mà?” Ánh mắt Cố Phán Tình nhìn Yến Trì tràn đầy khát vọng, hy vọng y mềm lòng, hy vọng y đồng ý cứu nàng.
“Đương nhiên là ta thương ngươi rồi.” Mặt Yến Trì nhìn không rõ vui buồn, đôi mắt đen của y cực kỳ trầm tĩnh, thâm thúy, giống như nhớ lại một ký ức rất lâu về trước, “Ta từng tiêu diệt toàn bộ Yến phủ vì ngươi.
Những bà vợ bé đã từng hại ngươi ta đã thay ngươi rạch mặt các nàng, sau đó băm xác ra đem cho chó ăn.
Toàn bộ tay chân của Yến Đông Triết đều bị ta băm nát, sau đó dùng lửa để thiêu đến khi không còn chút thịt thừa nào.
Mấy người anh chị em khác cũng không thoát được, ta đã để họ chôn cùng ngươi.
Ta vì ngươi mà tiêu diệt toàn bộ Yến phủ, xem như như trả lại công ơn sinh thành của ngươi.”
Yến Trì nhìn xuống Cố Phán Tình đang quỳ rạp trên mặt đất, “Sau này ta và ngươi không liên quan gì với nhau nữa, ngươi sống hay chết cũng không quan hệ gì đến ta.” Đời trước y đã vì Cố Phán Tình làm rất nhiều thứ, có trả thù cho bản thân minh nhưng hơn cả là vì nàng.
Y có thể vô tình vô nghĩa, không màng tất cả, nhưng mẹ của y lại là giới hạn cuối cùng mà không ai có thể chạm đến được.
Y nhớ khi còn nhỏ mẹ đối xử với y rất tốt, cũng đã từng nói rằng muốn y sống thật tốt.
Vì câu nói này, y vẫn luôn cố gắng sống sót.
Cố Phán Tình muốn sống, đời trước y cũng muốn sống vậy.
Cố Phán Tình ngây ngẩn cả người, nàng không ngờ rằng Yến Trì sẽ nói như vậy, càng không ngờ Yến Trì đã làm nhiều việc vì nàng như vậy.
Trong chốc lát tiếng khóc kêu cũng đã ngừng lại, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chẳng còn âm thanh nào khác.
Kể cả Giang An Lan cũng ngơ cả người, lúc cậu nghe được những gì Yến Trì nói với Cố Phán Tình đã quay đầu lại nhìn về phía y, trong mắt có vẻ kinh ngạc rất rõ ràng.
Sau khi kinh ngạc thì chỉ còn lại sự đau lòng, cậu không biết nên nói cái gì chỉ có thể lẩm bẩm: “A Trì……”
“Đúng là rất tàn nhẫn nha, ta rất thích ngươi đó.” Ô Chiến nghe Yến Trì nói xong, nhịn không được phải vỗ tay khen hay.
Hắn thích nhất là nhìn người ta giết hại lẫn nhau, những người có mối quan hệ sâu sắc mà tương tàn lẫn nhau thì hắn càng thích.
Hắn muốn nhìn linh hồn của họ bị vấy bẩn, khi đó linh hồn đó sẽ tỏa ra một mùi hương cực kỳ quyến rũ.
Vốn dĩ Ô Chiến cho rằng để Yến Trì nhìn thấy Cố Phán Tình thì y sẽ biết được mẹ của y đã vứt bỏ y thế nào, y nhất định sẽ mất hết lí trí mà phát điên, lúc đó hắn sẽ nhìn thấy linh hồn run rẩy của y.
Ở lễ hợp tịch, linh hồn của y đã gần như sa đọa, tỏa ra một mùi hương hết sức quyến rũ làm hắn xém chút nữa đã bại lộ thân phận trước mặt mọi người.
Nhưng mà vở kịch mẹ con đoạn tuyệt quan hệ này cũng làm hắn khá hài lòng.
Tiếng nói của Ô Chiến làm mọi người chú ý đến hắn.
Hắn duỗi tay ra, Cố Phán Tình đã bị kéo đến trước mặt hắn.
Ô Chiến nắm tóc nàng, bắt nàng ngẩng mặt lên, “Đến đây, nhìn cho rõ con trai ngoan của ngươi kìa.
Nhưng mà ngươi yên tâm, chút nữa thôi ta sẽ đưa y xuống dưới đoàn tụ với ngươi.”
Ô chiến nói xong lại nâng một cái tay khác lên đặt ở trước cái trán của Cố Phán Tình, bắt đầu rút sinh hồn của nàng ra.
Nỗi đau rút hồn làm Cố Phán Tình kêu la thảm thiết.
“A ——” Cố Phán Tình điên cuồng giãy giụa, bỗng nhiên đôi mắt nàng nhìn về phía Yến Trì, môi giật giật, giống như muốn nói gì đó sau đó giống như tuyệt vọng mà nhắm hai mắt lại.
“Không đúng, Cố Phán Tình muốn tự bạo!” Thiên Thu Tử bỗng thấy khác thường, nhận ra Cố Phán Tình có gì đó không đúng.
Đan điền của nàng bắt đầu phát sáng cả người cũng phồng to ra thậm chí trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện vết rạn.
Ô Chiến phát hiện Cố Phán Tình muốn tự bạo, hắn đang định buông tay ra ai ngờ Cố Phán Tình giống như biết được hắn định làm gì.
Nàng nhanh chóng bắt lấy tay của Ô Chiến sau đó bổ nhào lên người hắn: “Tuy rằng tu vi của ngươi đã được trùng tu đến Hóa Thần kỳ, nhưng vì không có thân thể phù hợp mà thân thể của Thập Thất chỉ ở Nguyên Anh kỳ, cho nên căn bản ngươi chỉ có thể phát huy thực lực ở mức Nguyên Anh kỳ mà thôi.
Ngươi chết chung với ta đi!”
“Con đàn bà điên này! Buông tay ra!” Ô Chiến không thể nào ngờ Cố Phán Tình bỗng nhiên không sợ chết, lại còn muốn đồng quy vu tận với hắn.
Đúng như lời nàng nói, bây giờ với thân thể này hắn chỉ ở Nguyên Anh kỳ, căn bản không thể ngăn cản Cố Phán Tình tự bạo, nếu như không tránh kịp thì thân thể này nhất định sẽ không còn, không còn thân thể thì linh hồn hắn chắc chắn sẽ bị hút vào lò luyện.
Cố Phán Tình đẩy nhanh quá trình tự bạo, gần như cả thân thể đều xuất hiện các vết rách.
Nghe được lời nói của Thiên Thu Tử, Giang An Lan lập tức dùng thân thể mình che chở cho Yến Trì, cậu dùng toàn bộ linh lực để bảo vệ Yến Trì đang đứng sau.
Nhưng dù sao Cố Phán Tình cũng là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chuyện tu sĩ Nguyên Anh kỳ tự bạo căn bản không phải thứ mà Giang An Lan có thể chống lại được.
Ngay giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, Yến Trì kéo Giang An Lan qua, giơ tay lên thả ra một lồng bảo vệ bằng linh lực, nó bao bọc hai người lại chặn hết các sóng xung kích từ vụ nổ.
“Đùng ——” một tiếng, sương khói mù mịt, chỗ Cố Phán Tình quỳ lúc đầu đã xuất hiện một cái hố to.
Các đệ tử vốn đang nằm xung quanh cũng bị vụ nổ này hất đi khắp nơi.
“Ta nói ngươi nghe nè Yến Trì, ngươi đúng là không thèm nhớ đến một người có chân cẳng gặp vấn đề như ta sao, dù gì cũng phải xếp ta vô chỗ người cần bảo vệ một chút chứ? Mọi người đứng gần như vậy! Dù gì cũng phải nhắc ta một câu chứ.” Pháp bảo trong tay Thiên Thu Tử tỏa ra từng tia sáng mỏng manh sau đó liền hóa thành bột phấn.
Thế là một cái pháp bảo thượng phẩm đã đi đời nhà ma.
Hắn lại nhìn qua chỗ Yến Trì và Giang An Lan, vì có lồng linh lực của Yến Trì nên hai người này căn bản chẳng bị sao cả đến cả tóc còn không bị rối kia kìa.
Yến Trì thu tay lại, điều hòa hơi thở một chút thì khôi phục như bình thường.
Vì y có tu vi Đại Thừa kỳ nên y chẳng