Yến Trì đứng yên trong không gian hỗn độn này một hồi lâu.
Một lúc sau, không gian hỗn độn lại bắt đầu vặn vẹo, các ký ức vừa lướt qua lại bắt đầu một lần nữa.
Phát đi phát lại cả một đoạn ký ức dài không ngừng lại.
Mãi cho đến khi Yến Trì mở miệng nói một câu: “Đủ rồi.” Thì đoạn ký ức đó giống như bị ấn nút tạm dừng sau đó khung cảnh xung quanh quay lại không gian đen xám hỗn độn lúc đầu.
Bây giờ tâm trạng của Yến Trì rất giống với khung cảnh xung quanh.
Hình ảnh của kiếp trước và kiếp này chồng lên nhau làm tâm trí y rối loạn.
Y không ngờ kiếp trước lại xảy ra những chuyện thế này.
Sự kháng cự trong tâm trí làm y thoát khỏi guồng quay của Gương Luân Thế.
Sau khi y tỉnh dậy thì thấy khuôn mặt kinh ngạc của Không Liên.
“Rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy những kí ức như thế nào mà lại thoát khỏi guồng quay của Gương Luân Thế?” Lúc Không Liên đang chăm sóc nụ hoa thì bỗng nhiên ánh sáng của Gương Luân Thế mờ dần rồi tắt hẳn, ý thức của Yến Trì cũng thoát ra và tỉnh lại làm hắn vừa kinh ngạc vừa tò mò không biết y đã thấy những ký ức thế nào mà lại tự thoát ra như vậy.
Yến Trì không trả lời hắn, y nhắm mắt lại để điều tức.
“Có rất nhiều người bị chìm đắm vào Gương Luân Thế vậy mà ngươi lại thoát ra nhanh như vậy.” Không Liên cười rồi lại múc nước nụ hoa.
“Cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì tại sao phải lưu luyến.” Một lúc lâu sau Yến Trì mới mở mắt nói.
Y nhìn thấy Không Liên đang chơi đùa với nụ hoa trong tay, “Đây là chấp niệm của ngươi sao?”
Không Liên không ngờ Yến Trì lại hỏi như vậy, hắn cúi đầu nhìn nụ hoa trong tay, “Ngươi đoán rất đúng.”
“Đây là anh trai của ta.” Không Liên nói, “Chuyện của chúng ta chỉ là một câu chuyện cũ rích kể về một gốc Tịnh Đế Liên không có gì đáng nói cả.”
Yến Trì thấy Không Liên có vẻ không muốn nói nhiều thì cũng không hỏi nữa.
Bỗng nhiên y nhìn thấy Không Liên cười một cái, y có chút không hiểu hỏi “ Có chuyện gì vậy?”
“Ở đây bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy có người đến Phật Tông gây chuyện đó.” Không Liên dùng nước trong tay để tạo thành một cái kính giúp hai người nhìn thấy những gì đang xảy ra ở bảo điện.
Yến Trì nhìn vào kính, trong đó hiện lên gương mặt tái nhợt của Tiểu Kiếm Tu, cậu đang giằng co với trụ trì Viễn Tịnh tôn giả.
Hình như hai người đang tranh luận cái gì đó.
Cái kính này chỉ có hình ảnh chứ không thể cho Yến Trì biết hai người kia đang nói gì.
Không Liên nhìn thấy phản ứng của Yến Trì thì đã nhận ra hai người họ chắc chắn quen biết nhau, “Ngươi không ra nhìn thử sao, người kia sắp phá nát Phật Tông rồi kìa.”
Yến Trì nhìn Giang An Lan trong kính, y vừa nhìn cậu thì đã biết cậu vẫn chưa khỏe lại sau di chứng của việc cưỡng chế tăng tu vi.
Yến Trì nhớ lại những gì mình thấy trong Gương Luân Thế thì lông mày y nhíu lại càng chặt.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi ra ngoài.” Không Liên đứng lên bảo Yến Trì đi theo hắn, hắn dẫn Yến Trì ra khỏi hồ sen, hai người đi một lát thì đã tới đại điện.
“Rốt cuộc các ngươi đã làm gì A Trì? Mau thả A Trì ra!” Yến Trì vừa đến đại điện đã nhìn thấy Giang An Lan đang đánh nhau với trụ trì Viễn Tịnh.
Giang An Lan chỉ là một tu sĩ vừa đến Phân Nguyên kỳ căn cơ chưa vững, linh lực lại đang hỗn loạn nên căn bản không phải là đối thủ của Viễn Tịnh đang ở Hóa Thần kỳ.
Dường như Viễn Tịnh nhận ra Giang An Lan đang bị thương nên không có đánh trả, hắn chỉ tránh từng chiêu từng chiêu của Giang An Lan mà thôi.
“Giang thiếu tông chủ, Phật Tông bọn ta không có giam giữ Yến thí chủ chỉ là bây giờ y không tiện ra đây thôi nên ngươi bình tĩnh chờ một chút đi.” Tính tình của Viễn Tịnh cũng xem như khá ôn hòa, hắn nắm chặt lấy tay Giang An Lan có chút khó xử khi nhìn cậu.
Đây là lần đầu tiên Viễn Tịnh thấy Giang An Lan nhưng danh tiếng của vị thiếu tông chủ Xích Dương Tông này thì hắn đã biết từ lâu, cả Tu Chân giới này ai mà không biết cậu ấy cực kỳ yêu thương và sủng ái đạo lữ của mình chứ.
Hôm nay vừa nhìn thấy dáng vẻ nếu không tìm thấy Yến Trì thề không bỏ qua của cậu thì Viễn Tịnh đã thấy rõ được danh xưng “người sủng ái đạo lữ nhất ở Tu Chân giới” mà người ta dành cho cậu rồi.
“Nói bậy, A Trì đã nói rồi, Phật Tông mấy người đều là kẻ lừa đảo! Chắc chắn các ngươi đang lừa ta, mau trả A Trì lại cho ta!” Không biết vì sao mà Giang An Lan cực kì sốt ruột giống như cậu tin chắc rằng Phật Tông đã bắt giam Yến Trì vậy.
Cậu tránh xa Viễn Tịnh, sau khi thấy mọi người ở Phật Tông không cho cậu gặp Yến Trì thì trong lòng cậu cực kỳ sốt ruột, cậu không biết vì sao nhiều ngày rồi mà Yến Trì còn chưa trở về rồi lại nhớ đến lời nói vô tâm của các sư huynh sư tỷ càng làm cho cậu thêm hoảng loạn.
Kiếm linh Hắc Kiểu đã được thả ra.
Giang An Lan biết mình không phải là đối thủ của Viễn Tịnh nên cậu quyết định giữ chân hắn lại, “Hắc Kiểu, ngươi hãy mau đi tìm A Trì!”
“Vâng, chủ nhân.” Hắc Kiểu hấp thụ rất nhiều âm hồn nên thực lực đã tăng lên rất nhiều.
Sau khi nghe Giang An Lan ra lệnh thì nàng lập tức chạy vào sâu bên trong Phật Tông.
Viễn Tịnh không ngờ có người dám xông vào Phật Tông, hắn vừa định ngăn kiếm linh Hắc Kiểu lại thì đã bị Giang An Lan chặn lại bằng kiếm khí, uy lực của kiếm khí làm Viễn Tịnh không dám xem thường, hắn vội vàng tránh né như bản năng.
Mới vừa né ra thì Viễn Tịnh đã la lên một tiếng “ không ổn” nhưng đã muộn.
Kiếm khí kia đã lao thẳng về phía tượng Phật bằng vàng ròng trân quý nhất trong đại điện.
“Đùng ——” một tiếng vang lớn, kiếm khí đã chém ngang tượng Phật, thân trên của tượng trực tiếp đổ sập xuống trước mắt Viễn Tịnh, phần đổ xuống đập thẳng vào đất vỡ tan tành.
Viễn Tịnh ngay lập tức đứng hình, hắn nhìn tiền nhang đèn cả trăm năm của Phật Tông vỡ vụn thành từng mảnh trước mắt mà cảm thấy giống như trời sắp sập xuống vậy.
“Ngươi có biết ngươi vừa làm cái gì không hả! Ngươi có biết tượng Phật này đã hao tổn biết bao công sức của ta không hả?” Viễn Tịnh đã không còn giữ nổi dáng vẻ cao tăng đắc đạo như mọi ngày, hắn ngồi bệt xuống đất cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ lên, trên mặt hắn đầy vẻ đau lòng.
“Ngươi có biết để tạo được tượng Phật này đã tốn bao nhiêu sức người, sức của không? Phật Tông chúng ta phải tích góp cả trăm năm tiền nhang đèn mới đủ để tạo ra một tượng Phật bằng vàng ròng giống vậy, mỗi ngày ta đều phải đến đây tụng kinh niệm phật để giúp nó tích ánh sáng Phật Pháp.
Mỗi năm đều phải mạ thêm vàng để duy trì sự lấp lánh của nó.” Viễn Tịnh nhìn mảnh vỡ rơi đầy trên mặt đất mà lòng đau như cắt, “Trước khi đạo lữ cả ngươi đã dọa đập nát tượng Phật của chúng ta, bây giờ thì hay rồi ngươi đã thay hắn phá nát nó rồi.
Rốt cuộc ta đã gây ra tội lỗi gì mà phải gặp hai tên sát tinh như các ngươi chứ.”
Lúc Yến Trì tiến vào thì nhìn thấy tượng Phật bị y đập ở đời trước bây giờ đã bị vỡ tan nát, tên lừa trọc đã gạt tiền nhang đèn