Dựa theo bản đồ, linh thuyền của Xích Dương Tông đã đến được vị trí của ảo cảnh Cực Hải.
“Thưa Vân chân nhân không biết cửa vào của ảo cảnh Cực Hải ở đâu?” Mọi người nhìn biển nước mênh mông rộng lớn trước mặt, căn bản không thể thấy được cửa vào ảo cảnh.
“Dựa theo bản đồ thì chắc cửa vào ở đây.” Vân Thanh Nhàn tra bản đồ để xác định vị trí hiện tại của họ.
Nhưng mà bây giờ trước mặt họ không có cái gì gọi là cửa vào cả.
Thù Nguyên Thanh bấm ngón tay tính toán một chút sau đó hắn thả thần thức ra để nhìn xung quanh, “Gần đay chắc chắn có một ảo trận rất lớn.
Chắc hẳn là ảo trận này đã chặn cửa vào ảo cảnh.”
“Trên mặt biển không thể thấy được mắt trận nếu không tìm thấy mắt trận thì không thể phá được ảo trận.” Thù Nguyên Thanh tìm trên mặt biển không thấy được mắt trận nên đã thả thần thức xuống biển.
Nhưng mặt biển này cũng nằm trong ảo trận nên không thể dùng thần thức để tra xét nó được, “Không thể dùng thần thức để tra xét đáy biển được.
Ta đoán rằng mắt trận ở dưới nước.”
“Ảo trận này được bày bố rất tinh vi, ảo trận có thể ngăn cản thần thức, mắt trận thì đặt dưới nước.
Xem ra trừ phi đi xuống biển bằng không thì sẽ không tìm thấy mắt trận, không thể phá được ảo trận này.” Vân Thanh Nhàn cũng thử đưa thần thức xuống dưới nước nhưng lại bị một lực cản vô hình nào đó ngăn lại, căn bản là không thể thấy được thứ gì.
Vân Thanh Nhàn vừa nói xong thì đã có người vội vàng nhảy xuống biển.
Đó là đệ tử của một môn phái nhỏ đi theo sau bọn họ, nhìn qua có lẽ là một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.
Hắn nghe Vân Thanh Nhàn nói có thể là cửa vào ở dưới biển liền vội vàng nhảy xuống mà không kịp suy nghĩ.
Không ai ngăn cản người nọ vì họ tin rằng người này sẽ không vào được ảo cảnh một cách dễ dàng như thế.
Yến Trì cười nhạo một tiếng, hừ, đệ tử chính đạo thật ra cũng chỉ là một lũ ham mê báu vật mà thôi.
Y lại nhìn một vòng xung quanh, những người khác ngầm đồng ý cũng chỉ vì xem người nọ là một con tốt thí mà thôi.
Dù sao thì cũng phải có người đi đầu tiên để dò đường.
Yến Trì không để ý tới phản ứng của những người khác nhưng y lại để ý thấy Từ Từ có phản ứng không giống mọi người.
Những người dù là có mục dích gì đều đang nhìn chằm chằm vào mặt biển để xem kết quả của người nọ nhưng Từ Từ lại không thèm để ý.
Nàng đứng yên một chỗ, ánh mắt nhìn xa xăm giống như đang ngẩn người.
Hiển nhiên là Giang An Lan cũng để ý đến sự khác thường của Từ Từ.
Cậu cau mày định mở miệng nói gì đó nhưng đã bị Yến Trì ngăn lại.
“Nhiều người nhiều miệng, lát nữa rồi nói.” Yến Trì truyền âm cho Giang An Lan.
Y không sợ Từ Từ sẽ có ý xấu, có lẽ phải nói là Từ Từ không dám có ý xấu mới đúng.
Đời trước Yến Trì là phải giành giật từng cơ hội để sống sót nên căn bản là y không thể yên tâm để ai đến gần cuộc sống của mình.
Ngay từ lúc Từ Từ đến làm đầu bếp ở Xích Dương Phong thì Yến Trì đã chôn xuống thần thức của nàng một sợi linh lực nên y có thể hoàn toàn khống sống chết của nàng trong lòng bàn tay.
Từ lúc đến vùng biển này thì lúc nào tâm trạng của Từ Từ cũng nơm nớp lo sợ.
Nàng cẩn thận nhìn xung quanh giống như đang tìm kiếm thứ gì.
Yến Trì đoán rằng Từ Từ có liên quan đến ảo cảnh Cực Hải.
“Ra rồi ra rồi!” Bỗng nhiên xuất hiện một tiếng la lớn làm mọi người tập trung nhìn về phía mặt biển.
Vừa nhìn xuống đã thấy tu sĩ Nguyên Anh Kỳ vừa nãy đã lộ ra một cái đầu trồi lên mặt nước.
Mọi người đang chuẩn bị hỏi gì đó thì bỗng có một gợn sóng lướt qua làm mọi người thấy rõ đó chỉ là một cái đầu.
Dường như chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt vì trên mặt người nọ còn giữ nguyên nụ cười khi nhảy xuống biển.
Sau đó lại có một gợn sóng đánh tới làm cái đầu hoàn toàn chìm sâu xuống biển.
Trong thoáng chốc mọi người đều không khỏi thổn thức, một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cứ như thế mà ra đi, rốt cuộc dưới làn nước này đang che giấu thứ gì mà đáng sợ đến vậy?
“Thứ gì mà có thể cắn nuốt được cả tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thế này?” Yến Trì dùng thần thức của tu sĩ Đại Thừa Kỳ thì có thể nhìn xa hơn người khác một chút nhưng ảo trận kia rất mạnh nên cho dù là y cũng chỉ nhìn thấy một cái bóng đen thật lớn mà thôi.
Sau khi tu luyện đến Nguyên Anh Kỳ cho dù thân thể bị tổn hại thì chỉ cần Nguyên Anh bất diệt chắc chắn sẽ không chết.
Nhưng mà rõ ràng là Nguyên Anh của vị tu sĩ vừa rồi còn chưa kịp chạy thoát đã bị bóng đen kia cắn nuốt.
“Ngươi biết thứ kia là gì không Từ Từ?” Yến Trì giống như vô tình hỏi.
“Đó là một con Thôn Thiên Ngao.” Từ Từ vừa nghe đã thuận miệng nói ra sau đó giống như nhận ra mình đã lỡ lời nên nàng nhìn về phía Yến Trì vội vàng nói thêm, “Chủ tử, vì ta nghe người bảo thứ gì có thể cắn nuốt được cả tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nên mới chợt nhớ đến một cuốn sách ta đã từng đọc có nhắc về con quái vật biển Thôn Thiên Ngao.
Nghe bảo nó có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ để lấy sức mạnh đó tăng tu vi.
Nhưng mà con quái vật này lại không có trí tuệ, nó chỉ biết cắn nuốt mà thôi.
Trong sách còn ghi lại thịt của Thôn Thiên Ngao cực kỳ tươi ngọt mọng nước, nếu dùng để nấu canh thì mùi vị sẽ rất ngon.”
“Con quái vật này trốn trong biển nên rất khó giải quyết nhưng nếu không tiêu diệt được nó thì chúng ta cũng không thể xuống biển để tìm mắt trận.” Thù Nguyên Thanh bấm tay tính toán nãy giờ nhưng vì bị nước biển che khuất nên vẫn không thể xác định được vị trí của mắt trận.
Yến Trì nhìn mặt biển, ảo trận này thật tinh vi, mắt trận được giấu dưới biển mà dưới nước còn có quái vật.
Không xuống nước thì không thể giết quái vật được mà xuống nước thì sẽ bị ảo trận ảnh hưởng nên chưa chắc có thể đánh thắng con quái vật này.
Cứ như vậy tất cả sẽ hình thành một vòng tuần hoàn chết chóc.
“A Trì cứ để ta.” Giang An Lan thấp giọng nói với Yến Trì rồi nhẹ nhàng nhảy ra khỏi linh thuyền sau đó cậu đứng lơ lửng trên không trung.
“Đó là thiếu tông chủ của Xích Dương Tông!” Sau khi mọi người nhìn thấy rõ khuôn mặt lạnh lùng của người vừa nhảy ra thì đã lập tức nhận ra thân phận của Giang An Lan, “Giang thiếu tông chủ muốn ra tay sao? Giang thiếu tông chủ đã đến giai đoạn đỉnh cao của Phân Nguyên Kỳ rồi sao, nghe bảo cậu ấy chỉ mới vừa lên cấp lúc tiêu diệt quỷ tu thôi mà, chuyện đó đã qua bao lâu đâu.”
“Nghe nói vị đạo lữ mà Giang thiếu tông chủ mang về từ Phàm Nhân Giới thật ra là một người có Thượng Dương thân thể cực kì trân quý, có Thượng Dương thân thể ở cạnh thì tu hành quá thuận lợi rồi.”
“Vừa rồi ta mới lén nhìn lên linh thuyền của Xích Dương Tông thì thấy Giang thiếu tông chủ đang ở cạnh đạo lữ của cậu ấy.
Vừa là Thượng Dương thân thể lại có nhan sắc tuyệt trần đến thế hèn chi ai cũng mơ ước được ở cạnh Thượng Dương thân thể.”
“Vậy ngươi cũng nghĩ lại xem, không cần nói đến tông chủ Xích Dương Tông Giang Vân Lê và kiếm tôn Giang Hiển Chiêm, chỉ cần có mỗi Giang thiếu tông chủ ở đây thì ai dám vô lễ với y chứ.”
Mặc kệ mấy đệ tử của tông môn khác bàn tán xôn xao, danh xưng “người sủng đạo lữ nhất ở Tu Chân giới” của Giang An Lan thì ai mà không biết.
Sau khi tham gia lễ hợp tịch của hai người thì mọi người mới biết thì ra đạo lữ của Giang thiếu tông chủ là người có