Yến Trì thản nhiên đứng, Giang Vân Lê nhìn y vài lần, liền thả ra thần thức của mình.
Thần thức của Hóa Thần kỳ tu sĩ mang theo cường thế uy áp của chủ nhân.
Vốn dĩ hành động này đối với Yến đại lão đã xem như khiêu khích.
Bất quá nhìn tới Giang An Lan đang bị sư huynh kéo lại không cho qua, chút không vui trong lòng cũng tan thành mây khói.
Thôi tính ra thì cũng bởi vì y lừa mất con trai của người ta.
Đời trước cũng không biết là lừa được lúc nào.
A, đời trước còn đánh gãy tay người ta nữa chứ.
Yến Trì không có phản kháng, để thần thức của Giang Vân Lê bao phủ lấy y, điều tra toàn bộ thân thể y.
Dù sao bởi vì y tu luyện《 ẩn long quyết 》 cả tu vi và tâm cảnh đều sẽ bị che giấu, dựa theo đó mà giả bộ làm một người thường.
Dù cho có tra xét nhiều nhất cũng chỉ nhìn ra Thượng Dương thân thể cùng Thiên Linh căn.
“Thế nào, đứa nhỏ này có phải hay không khá tốt.
Liền tính là Tu chân giới cũng tìm không thấy Thiên Linh căn như vậy.” Giang Hiển Chiêm quan sát thần sắc Giang Vân Lê, thấy mày của hắn đã dãn ra, trong mắt cũng hiện lên vài phần vừa lòng.
“Miễn cưỡng chắp vá.” Giang Vân Lê thu hồi thần thức, nhìn con trai của mình tránh thoát Ngọc Cảnh, chạy đến trước mặt thiếu niên họa thủy thiếu niên kia, hỏi hết cái này đến cái kia, khóe miệng lại ép xuống vài phần.
“Tông chủ, Thiên Linh căn còn chắp vá, ngươi làm những đệ tử khác như thế nào sống nha.” Một vị lão giả tóc bạc áo bào trắng mở miệng.
Trong tay hắn cầm một cái nhánh cây to làm quải trượng, nhánh cây này rõ ràng không có gì cung cấp chất dinh dưỡng, lại vẫn luôn nở ra mầm xuân tràn trề sức sống.
“Đúng vậy đúng vậy, mỗi lần thu thêm đệ tử có thể có mấy cái Đơn linh căn đều không tồi.” Ăn mặc màu trắng võ phục trung niên nam tử cũng mở miệng nói.
“Trước mắt Thiên Linh căn theo như đã biết thì Linh Tê Tông có một cái, Bạch Hồng Đảo có một cái, còn có Ngọc Cảnh.
Trước mắt chúng ta Xích Dương Tông lại nhiều một cái, Linh Tê Tông chắc chắn là ghen ghét chết.” Mạnh Dĩnh không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt tất cả đều là vui sướng khi người gặp họa.
“Không hổ là thiếu tông chủ, ở Phàm Nhân Giới tùy tiện nhặt cái đạo lữ đều là Thiên Linh căn.” Mở miệng nói chuyện là một người hai mắt bịt kín một tầng lụa trắng.
Hắn dẫn đầu đi đến trước mặt Yến Trì, lấy ra một viên cầu đang phát sáng đưa tới trước mặt hai người.
“Nội đan của ngũ cấp yêu thú! Thù Ngạo Thiên ngươi được nha,ra tay rất rộng rãi!” Mạnh Dĩnh nhìn nội đan, không dám tin tưởng vỗ bả vai Thù Ngạo Thiên.
“Lão yêu bà, ta đã nói rồi, không được kêu tên này, đặc biệt là ở trước mặt tiểu bối, gọi ta là Thù Nguyên Thanh.” Thù Nguyên Thanh như bị dẫm đến chỗ đau, lại như bị vạch trần lịch sử đen tối, mặt tức đến đỏ bừng.
“Ta cũng nói không được mắng ta lão yêu bà! Năm đó khi còn nhỏ, ai một hai phải kêu Ngạo Thiên! Cái gì ngạo thị quần hùng, hiệu lệnh thiên hạ? Chẳng lẽ đều đã quên?” Mạnh Dĩnh ghét nhất người khác gọi nàng là lão yêu bà, Giang Hiển Chiêm có tông chủ che chở nàng không làm được gì, còn Thù Nguyên Thanh chắc chắn phải trả giá.
“Ngươi!” Thù Nguyên Thanh tức đến mặt đỏ hết cả lên, chỉ vào Mạnh Dĩnh ngươi ngươi ngươi nửa ngày.
“ Người đang che mắt là Thù trưởng lão.
Nghe cha nói là khi còn nhỏ bị tà ám bám vào người thiếu chút nữa bị đoạt xá, mất một đôi mắt mới khôi phục.
Nghe nói khi bị tà ám bám vào người làm không ít việc kỳ quái.
Thù trưởng lão không thích người khác nói lại quãng thời gian đó, sẽ nổi giận.” Giang An Lan đem nội đan cất vào túi Càn Khôn, nói nhỏ bên tai Yến Trì, “Thù trưởng lão hiện đang quản lí vạn thư lâu, tất cả các bí pháp, điển tịch của tông môn đều ở trong đó, nếu A Trì muốn tìm sách nào thì chỉ cần nói với Thù trưởng lão là được.”
“Vậy những người khác thì sao.” Yến Trì ghi nhớ lời nói của Giang An Lan, ánh mắt lại nhìn đến những người khác.
“Mạnh trưởng lão là chủ nhân của luyện khí phường, là luyện khí sư lợi hại nhất.
Phần lớn vật phẩm có linh khí trong tông đều do Mạnh trưởng lão chế tạo.” Giang An Lan nói, lại nhìn một trưởng lão khác, “Người cầm trường xuân chính là chưởng quản đan phường Tôn trưởng lão, ăn mặc võ phục là Giới Luật Đường chấp pháp trưởng lão Vệ trưởng lão.”
“Vậy Giang tiền bối là?” Yến Trì nhìn ra tu vi của các trưởng lão phổ biến ở phân nguyên kỳ, thực lực cao nhất chấp pháp trưởng lão ở phân nguyên đỉnh kỳ, cách Hóa Thần kỳ một đoạn xa.
“Ừm, cha nói người là trưởng lão chuyên chăm sóc cho phụ thân, không cần phải làm việc gì khác.” Giang An Lan nghĩ lại lời nói của cha cậu, thành thật nói cho Yến Trì biết.
“Vậy chuyện lập khế ước này đã định, Lan Nhi thích người này.
Người này cũng là cái Thiên Linh căn, không tính bôi nhọ Lan Nhi.
Chờ Lan Nhi và người này cập quan, liền chuẩn bị lễ hợp tịch cho hai đứa.
Các vị trưởng lão cảm thấy như thế nào.” Giang Hiển Chiêm nhìn mắt Giang Vân Lê, thấy sau khi mình nói xong, người này không có gì phản ứng, liền biết, lão ngạo kiều này tuy rằng trên mặt khó coi, nhưng mà vì thương con trai nên cũng đồng ý hôn sự này.
“Lập khế ước hợp tịch vốn là chuyện của mỗi người, người khác sao có thể xen vào, huống hồ mắt nhìn người của Lan Nhi thật tốt, tiểu đạo lữ này rất đẹp thiên tư cũng thật tốt.” Mạnh Dĩnh xem như đại biểu cho tất cả trưởng lão nói, mấy người bọn họ đối với chuyện này không có ý kiến.
Song thân đều không phản đối, trưởng lão như bọn họ có thể nói cái gì.
“Nếu đã không có vấn đề gì, như vậy từ hôm nay trở đi Yến Trì chính là người của Xích Dương Tông chúng ta.” Giang Hiển Chiêm bỗng nhiên đứng lên, cả người thu liễm, trong nháy mắt bàng bạc kiếm ý bay lên quanh quẩn ở chính điện.
Giang Vân Lê cũng đứng dậy đi đến trước mặt Yến Trì, nhìn y nói từng câu từng chữ:
“Là đệ tử của Xích Dương Tông, cần lấy trảm yêu trừ ma giúp đỡ chính đạo làm nhiệm vụ của mình!” Một đạo kiếm khí đè ở trên vai Yến Trì.
“Cần giữ gìn tông môn, không thể tự tiện lấy tông môn làm xằng làm bậy.” Lại một đạo kiếm khí dừng ở trên vai Yến Trì.
“Đồng môn hữu ái, không thể vô cớ tranh đấu, đồng môn tương tàn.”
Giang Vân Lê niệm đến mỗi một câu môn quy, một đạo kiếm khí liền tinh chuẩn đánh vào trên vai Yến Trì, không đau, cũng không có thương tổn gì, nhưng càng về sau lại càng nặng nề, giống như gánh vác gánh nặng, làm người ta cảm được sức mạnh vô hình của môn quy.
Nói xong cái môn quy cuối cùng, Giang Vân Lê nhìn chằm chằm Yến Trì, dừng một chút lại lần nữa mở miệng: “Đối đãi đạo lữ cần lấy tâm tương đãi, không thể khinh nhục, không thể lừa gạt.”
“Phốc……” Lời này vừa ra, Giang Hiển Chiêm và Mạnh Dĩnh không nhịn được nữa, cười ra tiếng.
Ánh mắt Giang Vân Lê nhìn qua, hai người vội vàng khôi phục bộ dạng ban đầu.
Giang Hiển Chiêm lại đánh một đạo kiếm khí ở trên người Yến Trì.
Yến Trì tiếp được đạo kiếm khí cuối cùng này trong lòng cũng rõ ràng, cái cuối cùng này không phải là tông quy của Xích Dương Tông.
Sợ là gia quy mà vị phị thân này mới nghĩ ra đây.
Y tiếp được kiếm khí, đứng dậy hướng Giang Vân Lê hành lễ nói: “Đệ tử ghi nhớ lời dạy bảo của tông chủ.”
Giang Vân Lê rốt cuộc vừa lòng gật đầu, lấy ra một khối ngọc bội có khắc chữ Ngọc Tự đưa đến trước mặt Yến Trì.
“Từ hôm nay, ngươi là đệ tử nội môn của Ngọc Tự bối.”
Yến Trì nhận lấy ngọc bội, Giang Hiển Chiêm cũng thu hồi kiếm khí.
Buổi lễ nhập môn kết thúc, Giang An Lan cũng cao hứng nhìn ngọc bội trên tay Yến Trì.
“Xích Dương Tông chỉ có Ngọc Cảnh sư huynh, Ngọc Phong sư huynh cùng Ngọc Dao sư tỷ là Ngọc Tự bối, đều là phụ thân và cha tự mình dạy dỗ.” Giang An Lan đối với việc Yến Trì đạt được sự công nhận