Thịt của Nuốt khiếu li thịt đã được ướp kĩ, xếp từng miếng ngay ngắn trên mâm ngọc.
Trên miếng đá nướng được thoa một lớp dầu làm nó càng thêm lấp lánh.
Giang An Lan thuần thục kẹp một lát thịt, bày ra trên miếng đá, chỉ nghe “Xèo ——” một tiếng, nháy mắt liền lật mặt khác, lại nghe một tiếng “Xèo”, miếng thịt đã được cậu đặt lên cái đĩa trước mặt Yến Trì.
Yến Trì kẹp lát thịt từ cái đĩa, chấm nước sốt mà Từ Từ làm theo khẩu vị của y.
Lát thịt được chấm đẫm sốt làm người ta càng thêm thèm thuồng, Yến Trì liền đưa vào trong miệng, thỏa mãn nheo nheo mắt.
Đời trước y thật là thất bại, những mĩ vị nhân gian như thế này mà y chưa từng ăn.
Giang An Lan thấy Yến Trì ăn vui vẻ, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Một bên cậu tiếp tục vì đạo lữ nhà mình nướng thịt, một bên rót cho y một chén rượu.
Hương rượu thoang thoảng khắp nơi, Yến Trì giật giật cái mũi, mùi hương này có chút giống linh quả hồi nãy.
Y uống một ngụm, rượu trôi qua miệng, hương thơm nhàn nhạt, hương vị thanh mát của linh quả xóa tan đi dầu mỡ của thịt nướng.
Một ngụm rượu một ngụm thịt làm người ta muốn ăn mãi không dừng.
“Lan Lan ủ rượu mới sao, uống rất ngon đó.” Yến Trì lấy bình rượu tự rót cho mình, để Giang An Lan chuyên tâm nướng thịt.
“Linh quả kì trước hơi ít linh khí, ta bảo Từ Từ lựa ra trước khi ra ngoài ta đã đem nó ủ thành rượu.
Nghĩ rằng uống rượu linh quả chung với ăn thịt nướng sẽ không bị ngán, ta biết là A Trì sẽ thích.” Giang An Lan biết Yến Trì thích uống rượu, hơn nữa đặc biệt thích rượu do cậu ủ.
Mấy năm nay ngoại trừ tu vi không ngừng tăng cao thì kĩ thuật ủ rượu cũng tiến bộ rất nhiều.
“Ăn rất ngon, nước sốt do Từ Từ làm cũng rất ngon, thưởng ngươi một mâm thịt.” Yến Trì ăn vui vẻ, tâm tình sung sướng, khen ngợi Từ Từ một phen, làm Từ Từ cảm động đến sắp khóc.
“Lan Lan, há mồm, a ——” Yến Trì kẹp một lát thịt đã chấm sốt, thừa dịp Giang An Lan nghe lời há mồm, đưa vào trong miệng cậu, “Không cần chỉ lo cho ta, Lan Lan cũng phải ăn nha.
Hay là thật ra Lan Lan muốn ta đút mới chịu ăn?”
Trong miệng có một lát thịt, nước sốt ngập tràn trong miệng.
Thật ra Giang An Lan không quá thích ăn đồ vừa chua vừa ngọt, nhưng lát thịt này là do Yến Trì đút, không hiểu sao cảm thấy nó ngon hơn nhiều so với các món khác.
“Đừng có ngậm, nhai rồi nuốt đi” Yến Trì vươn ra ngón tay chọc chọc một bên quai hàm đang phồng lên của Giang An Lan cười nói, “Ăn xong ta lại đút.”
Yến Trì đưa ra dụ dỗ quá lớn, Giang An Lan trên mặt tuy rằng không có biến hóa gì, nhưng mà nhai hai ba cái liền nuốt miếng thịt xuống, nhìn một miếng thịt khác lại được đưa đến bên miệng, ngoan ngoãn há mồm ăn xong.
Nhìn Giang An Lan ăn, Yến Trì lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui được đút đồ ăn cho người khác.
Khi Hai người đang ăn, bỗng nhiên có khách không mời mà đến.
“Đang ăn gì mà thơm quá vậy.” Ngọc Cảnh cưỡi tiên hạc bay xuống từ trên trời, hắn vỗ đầu của tiên hạc để nó tự do hoạt động còn mình thì đi về phía hai người đang ngồi trong viện.
“Ngọc Cảnh sư huynh.” Giang An Lan thấy Ngọc Cảnh đi tới, vội vàng đứng lên.
Từ Từ đang đứng chờ một bên cũng hiểu ý lấy thêm một cái ghế và một bộ bát đũa.
“Đã nói rồi, đệ là thiếu tông chủ, nhìn thấy ta không cần hành lễ.” Ngọc Cảnh vẫy vẫy tay, ý bảo Giang An Lan ngồi xuống, chính mình cũng ngồi xuống, “Đệ nhìn Tiểu Trì kìa, động cũng không thèm động.”
“Đại sư huynh không mời mà đến, quấy rầy người khác ăn cơm.” Yến Trì đau lòng rót một ly rượu linh quả cho Ngọc Cảnh, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Cảnh tràn ngập oán niệm.
“Nói cứ như ta cố tình chọn thời gian đệ ăn cơm để đến ăn ké vậy, được rồi được rồi, đừng nhìn ta như vậy, đệ mà còn nhìn thì lát nữa thiếu tông chủ sẽ tìm ta tính sổ mất.” Ngọc Cảnh sợ nhất sư đệ nhỏ nhất này, đừng tưởng đệ ấy hiền, đệ ấy chính là bảo bối nơi đầu quả tim của thiếu tông chủ đó.
Nếu Yến Trì không vui chắc chắn Giang An Lan cũng không vui, sư phụ rồi tông chủ cũng sẽ không vui theo, ăn không tiêu ăn không tiêu, “Hai ngày trước ta đi phía đông, được một gốc cây giống của quả mọng đỏ, lát nữa sẽ để tiểu đồng đưa tới, trồng ở Xích Dương Phong, không tới mấy ngày chắc sẽ ra quả, chắc chắc đệ sẽ thích.
Nghe được có đồ kèm theo, Yến Trì lúc này mới đối với Ngọc Cảnh lộ ra nụ cười, còn chủ động gắp cho Ngọc Cảnh một lát thịt, “Yến Trì cảm tạ đại sư huynh.”
Ngọc Cảnh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiểu sư đệ Yến Trì đúng là không có lương tâm, “Không cần cảm ơn, ta tới là có chuyện quan trọng nói với thiếu tông chủ.”
Giang An Lan cùng Yến Trì ngừng tay, cùng nhau nhìn về phía Ngọc Cảnh, Yến Trì mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Vốn dĩ là các đệ chuẩn bị làm lễ hợp tịch, chuyện này không nên làm phiền các đệ, nhưng chuyện này liên quan đến Ngọc Phong và Ngọc Dao.” Ngọc Cảnh dừng một chút, biểu tình nghiêm túc vài phần, “Ngọc Phong và Ngọc Dao nhận nhiệm vụ đi điều tra yêu khí ở Nam Đà Sơn.
Đáng lẽ bây giờ phải về rồi nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa về.”
“Bọn họ đã xảy ra chuyện?” Yến Trì nghe được Nam Đà Sơn ngây ra một lúc.
“Đèn trường minh trong từ đường vẫn đang sáng, không có nguy hiểm đến tính mạng” Ngọc Cảnh nói, trong mắt rõ ràng có một tia may mắn, “Sau đó ta đi Nam Đà Sơn nhìn, hoàn toàn không tìm thấy tung tích của bọn họ.
Ta đã nói việc này cho sư phụ và các trưởng lão, sư phụ và các trưởng lão suy đoán,bọn Ngọc Phong có thể là lọt vào bí cảnh nào đó.”
Nghe đến đó Yến Trì liền hiểu rõ.
Nam Đà Sơn, chính là nơi mà năm đó y trà trộn vào Tu chân giới, y lúc đó bị một con yêu thú đuổi theo không cẩn thận rơi vào một cái bí cảnh.
Trong bí cảnh, y đã tìm được bí tịch tốt nhất dành cho Thiên Linh căn 《 Ẩn Long Quyết》, là nơi y bắt đầu tất cả.
“Vốn dĩ ta đã đại khái xác định được một lối vào của bí cảnh, nhưng mà ta vào không được.” Ngọc Cảnh nói đến đây liền thở dài, “Bí cảnh này có hạn chế tu vi, ta đã thử rồi, chỉ có Kim Đan và dưới Kim Đan mới có thể tiến vào bí cảnh.”
Ngọc Cảnh là đại sư huynh của Xích Dương Tông, hơn nữa lại là Thiên Linh căn, tu vi trong các đệ tử đã thuộc hàng đầu, hiện giờ đã là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ.Bí cảnh Kim Đan kỳ đúng là vào không được.
“Ngọc Phong và Ngọc Dao đều là Kim Đan kỳ, có thể làm bọn họ không thoát ra được thì bí cảnh này không đơn giản, đệ tử dưới Kim Đan chỉ sợ không thể bảo vệ chính mình.” Ngọc Cảnh nói xong liền có chút vô lực, “Trước mắt có thể đi vào tiểu bí cảnh cứu Ngọc Phong cùng Ngọc Dao cũng chỉ có thiếu tông chủ.”
“Đây là việc đệ phải làm, Ngọc Cảnh sư huynh đưa bản đồ cho đệ, đệ lập tức liền xuất phát.” Giang An Lan cùng vài vị sư huynh sư tỷ Ngọc Tự bối quan hệ rất tốt.
Cậu khi còn nhỏ tâm trí không được đầy đủ, là những người này đã chăm sóc cậu.
Hiện giờ bọn họ gặp nạn, Giang An Lan cũng tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Không cần gấp gáp như vậy.” Ngọc Cảnh nhìn Giang An Lan như muốn lập tức xuất phát liền vội vàng ngăn lại, “Bọn Ngọc Phong