"Cô vừa nói gì?"_Nam Thiên Tước cất giọng lạnh lẽo của mình ra, cô còn nghĩ bản thân đang ở bình Bắc Cực nữa chứ?
Cơ thể run nhẹ một cái vì cảm giác mạnh, song hất cằm lên giọng:"Tôi nói gì thì anh đã nghe rồi đó, có cần bổn tiểu thư phê bình tiếp hay không?".
Nam Thiên Tước nhìn cô một lúc lâu, có vẻ như khuôn mặt này khiến anh sắp buồn nôn, nói:"Cô trang điểm đậm như vậy làm gì? Không thấy kinh sao?"
"Ể? Nè, đây là cách trang điểm phổ biến hiện nay anh không biết sao?"_Hồng Tịch Nhan bĩu môi:"Nhìn cũng sáng sủa như vậy mà nắm bắt thông tin chậm như vậy? Kém cỏi".
"Này cô là ai?"_Nam Thiên Tước không nhịn nổi , cáu lên.
"Tôi là ai liên quan gì đến anh, tôi thấy anh không hợp với tôi, buổi xem mắt đến đây là kết thúc, tôi đi trước".
Nam Thiên Tước tất nhiên đâu dễ để cô đi, nắm bắt tay cô:"Xem mắt?"
"Ừ, anh không phải là đối tượng xem mắt mà ba tôi bảo tôi đến sao? Tôi còn tưởng là người thế nào, thì ra là một tên chậm trí óc".
"Cô..".
Hồng Tịch Nhan hất tay anh ra, chạy ra bên nhào thật nhanh, cánh cửa vừa đóng lại, thì cô thấy người đàn ông trung niên kia lại đến, gương mặt có vẻ rối rắm:"Hồng...á..".
Bởi vì gương mặt kia làm cho ông ấy hoảng sợ.
Hồng Tịch Nhan tiểu thư nhà họ Hồng đây sao?
Thật