Bảo vệ lúc lâu xuất hiện, kéo cô đi, nhưng mà Hồng Tịch Nhan vùng vẫy khỏi bọn họ, cô đứng ở giữa sảnh lớn, hét to:"Nam Thiên Tước, em cho anh mười giây, nếu anh không xuất hiện trước mắt em, em sẽ không đếm xỉa đến anh nữa"
Trợ lí của anh đi lấy tài liệu, vô tình thấy cô đến còn gọi tên của chủ tịch, cậu ta liền chạy lên phòng nói lại với Nam Thiên Tước. Ở sảnh lớn, hầu như tất cả mọi người đều nhìn cô, một chút cũng không rời mắt, lần đầu tiên có người tôi thẳng tên của chủ tịch, cô gái này rốt cuộc là ai?
Thời gian mà trợ kí Tịnh thông báo cho anh biết cũng đã là hai phút sau, khi anh nhận được liền tức tốc chạy xuống, đến nỗi không đi bằng thang máy, vừa nhìn thấy cô đứng đó còn khoanh tay nhịp dò trong có vẻ đã tức giận. Nam Thiên Tước thở hì hục, nhìn lấy cô một cái:"Em đến lâu chưa?"
"Đủ thời gian để cãi nhau cùng một người không biết điều"..
Thanh âm vang lên sắc lạnh vô cùng, con ngươi của cô dán vào nhân viên tiếp tân, không thay đổi.
"Em cãi nhau với ai?"
Nam Thiên Tước hỏi.
"Chủ tịch, là cô ta mắng em trước, bây giờ còn bảo em là kẻ không biết điều, em thấy cô ta mới đúng là kẻ không biết điều?"_cô ta liền phanh trần, cố ý đổ hết lỗi cho cô.
Hồng Tịch Nhan hai mắt mở to, lặp lại:"Cô dám mắng tôi?".
Nam Thiên Tước rất chủ động, anh trực tiếp đến gần cô, kéo cô vào lòng:"Tôi cưng chiều cô ấy không hết, mắng cũng không dám mắng vậy mà cô dám mắng cô ấy không biết điều, có phải cô chán sống rồi hay