"Hồng Tịch Nhan, con cả gan dám trốn khỏi buổi xem mắt đó, con có biết người con xem mắt là con trai của Lịch Kiếm hay không? Còn là đối tác của ba"_bên trong căn biệt thự cao rộng, một âm thanh mắng chửi vang lên ngời ngời, làm cho người ta cảm thấy thét tai.
Vẫn là thái độ bất cần đó, cô không hề nói gì mà lãnh phạt, đúng cúi đầu, hai tay đan chặt vào nhau. Từ khi mẹ cô mất cô đều nghe theo lời ba cô, chỉ là ông ấy không bao giờ hiểu được cô, cô nhiều khi cảm thấy bản thân chính là con rối của ba.
Thấy cô im lặng rất lâu, Hồng Hải nhận ra bản thân có hơi quá lời, giọng nói thoạt phần dịu hơn:"Con gái, ba xin lỗi ba có hơi quá lời rồi, con đừng buồn".
Hồng Tịch Nhan trút hết can đảm, ngẩng đầu dậy:"Ba, ba có khi nào nghĩ đến cảm nhận của con chưa?".
"Con gái.....?"_Hồng Hải nhìn cô lạ lùng, lời nói càng dịu lại hơn.
"Con không muốn kết hôn là vì lí do gì ba có biết không?"_Hồng Tịch Nhan lấn át nói, thanh âm rất quật cường.
".........".
"Vì con thương ba, con muốn ở cạnh ba, vả lại con vẫn còn trẻ, chuyện kết hôn cứ hãy từ từ nhắc đến, con không muốn chỉ mới hai mươi mấy tuổi xuân