Du Dực gật đầu: "Được."
"Không biết ngài cùng phu nhân và con gái sống ở đâu vậy? Ngày mai chúng tôi sẽ sắp xếp xe đến đón."
"Không cần làm phiền, cậu nói cho tôi biết địa chỉ, tự chúng tôi sẽ đi tới."
"Vậy... cũng được..."
Thư ký nói địa chỉ cho Du Dực, cúp điện thoại, thở phào, rốt cuộc đã sắp xếp xong xuôi rồi.
...
Du Dực bỏ điện thoại xuống, thở dài một tiếng, nói với Nhiếp Thu Sính: "Hạ An Lan hẹn chúng ta ăn cơm vào trưa mai."
Cô kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy à? Em còn cho rằng là anh ta thuận miệng nói một chút thôi chứ."
"Đúng vậy, anh cũng không nghĩ tới."
Nhiếp Thu Sính lo lắng nói: "Ngày mai đi gặp anh ta, chúng ta có cần phải chú ý gì không? Em vừa nghĩ tới chuyện anh nói anh ta là người đặc biệt nham hiểm, em liền có chút lo lắng."
Cô chưa từng thấy qua quan chức lớn như vậy. Vừa nghĩ tới những lãnh đạo xuất hiện trên ti vi, cả đám đều có bộ dạng nghiêm túc, Nhiếp Thu Sính lại càng hồi hộp hơn.
"Khụ khụ khụ..." Du Dực tự mình bị sặc: "Em, không cần lo lắng, không có việc gì, không có việc gì..."
"Anh nói anh ta mời anh ăn cơm, để cho bọn em đi cùng làm gì. Nếu anh ta là người tốt thì không sao, nhưng theo như bộ dạng mà anh nói, đến lúc đó em nhìn thấy anh ta lại căng thẳng, nói không chừng sẽ không nói được gì, còn làm bẽ mặt mất."
Du Dực lúc này chỉ cảm thấy chân đau quá, đau quá.
Anh thật muốn nói một câu, vợ ơi em đừng nói nữa, em đem những lời anh nói quên sạch đi!
Nhiếp Thu Sính hiển nhiên là không quên được, hơn nữa đặc biệt nhớ rõ ràng: "Anh không phải là nói anh ta suốt ngày chỉ nghĩ cách tính toán người khác sao. Đến lúc đó, em sợ anh ta lại đào hố lừa anh thì phải làm sao?"
Du Dực vội vàng nói: "Sẽ không, không đâu... Anh ta, anh ta... Người này chỉ gài bẫy những kẻ phạm pháp, bằng không uy vọng của anh ta trong lòng dân chúng cũng sẽ không cao như vậy có phải không?"
Nhiếp Thu Sính gật đầu: "A, như vậy sao, nói cũng đúng, nếu như rất xấu thì
cũng sẽ không giúp dân chúng làm nhiều chuyện như vậy."
"Đúng, chính là như vậy..."
"Có điều, vẫn phải cẩn thận. Dù sao... anh cũng không phải là người dân bình thường. Hơn nữa... anh cũng rất gian trá đấy..."
Khóe miệng Du Dực co rút một chút: "Em nói về ông xã mình như vậy sao?
Nhiếp Thu Sính vô tội nói: "Em chỉ là nói lời thật mà thôi!"
Du Dực thở dài, thật hối hận, trước kia vốn không nên nói bậy nhiều như vậy về Hạ An Lan trước mặt bà xã!
...
Hạ An Lan cảm thấy thời gian một ngày trôi qua thật chậm, buổi tối anh hầu như không ngủ được. Rốt cuộc chờ đến giữa trưa ngày thứ hai, xử lý xong công việc nhìn thời gian đã 11 giờ 40 rồi, một ngụm nước cũng không uống, vội để cho thư ký sắp xếp xe đưa anh đến Cửu Trân Lầu.
Gắng sức đi đến nơi cũng đã hơn 12 giờ, anh trách nói: "Dặn cậu để ý thời gian rồi, cậu sao lại không gọi tôi sớm chút? Tôi mời nhà người ta ăn cơm, rốt cuộc tới chậm còn ra thể thống gì?"
"Thật có lỗi thưa Thị trưởng, là tôi không đúng. Tôi vốn tưởng rằng có thể đến đây kịp... Phòng ở trên lầu, ngài đi cẩn thẩn dưới chân!"
Hạ An Lan vội vàng đi, sau khi lên lầu lúc quẹo vào, không phát hiện một bóng dáng nhỏ từ đối diện đã chạy tới, vừa vặn đụng phải anh.
Thư ký không vui nói: "Nhóc con này đi kiểu gì vậy!"
Hạ An Lan nghiêm nghị quát lớn: "Câm miệng, không được trách trẻ con, là chúng ta đi quá nhanh."
Anh xoay người đem cô bé nâng dậy: "Cô bé, có sao không..."
Cô bé ngẩng đầu, nhìn thấy một cái chớp mắt kia của cô bé, tiếng của Hạ An Lan chợt im bặt dừng lại.