La lão phu nhân nhìn về phía Hạ lão thái: "Xin lỗi, xin lỗi, nó vẫn còn trẻ con, chỉ là có chút thành thật không hiểu chuyện, mọi người đừng so đo với nó, nhất định nó mấy tin lá cải trên mạng lừa gạt thôi."
Hạ lão thái chậm rãi nói: "La gia dạy ăn, dạy uống nhưng sao không dạy cách hoạt động đầu óc chứ? Nếu là con cháu của Hạ gia, kiểu gì cũng sẽ không để nó ra khỏi cửa, mất mặt lắm. Hơn hai mươi tuổi rồi mà chỉ số thông minh còn không bằng học sinh tiểu học, thật lo lắng thay cho La gia của mấy người."
Hạ lão gia gật đầu tán thành nói: "Nói đúng, nhìn Thanh Ti nhà chúng tôi đi, tuổi còn trẻ mà đã ở xây dựng được sự nghiệp trong giới giải trí, vừa thông minh lại hiểu chuyện, kính già yêu trẻ, tính cách lại tốt, con cháu nhà chúng tôi còn cần người khác đến thuyết tam đạo tứ sao? Vẫn còn đang ngồi trên bàn cơm nhà chúng tôi đấy, mấy người coi nhà chúng tôi ra cái gì?"
La lão phu nhân nghe được mà kinh hồn bạt vía: "Hai nhà chúng ta quen biết đã lâu, chỉ là chuyện mấy đứa nhỏ cãi nhau thôi, không đáng ảnh hưởng tới giao tình sau này của hai nhà. Về rồi chúng tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt..."
Hạ An Lan thấy trận náo loạn này cũng nên kết thúc, rốt cuộc mở miệng nói: "Tiễn khách."
La lão phu nhân hốt hoảng: "Cái này... Chúng tôi không làm phiền nữa, ngày khác nhất định sẽ tới xin lỗi."
Hạ An Lan nhàn nhạt nói: "Không cần, Hạ gia nhỏ lắm."
Sắc mặt La lão phu nhân lập tức tát nhợt, đây chính là muốn cắt đứt quan hệ với La gia. Bà bây giờ thật sự muốn bóp chế La Thường, con bé chết tiệt này đã hại chết cả La gia.
La lão phu nhân vội vàng nhìn về phía Hạ lão thái: "Bội Uyển, hai nhà chúng ta dẫu sao cũng qua lại nhiều năm nay, không nhìn mặt tăng cũng nể mặt Phật, dẫu gì cũng có tình cảm qua lại bấy lâu, hai đứa nhỏ chẳng qua chỉ có chút mâu thuẫn, nếu không để tôi về bảo ba mẹ nó đánh nó một trận ra trò được không?"
Hạ lão thái cười cười: "Nhà chúng tôi khó khăn lắm mới tìm được Thanh Ti, không có lý nào chỉ vì chút
quen biết mà khiến đứa trẻ nhà chúng tôi phải chịu thiệt thòi, mời về cho."
Yến Thanh Ti phát hiện, bà ngoại đúng là tiếu lí tàng đao, nói chuyện vẫn luôn dịu dàng nhưng hoàn toàn không cho đối phương bất kì một con đường sống nào, quan trọng là… rất bao che!
Điểm này thật tốt nha!
La lão phu nhân không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ rời đi. Người giúp việc đỡ La Thường ra cửa, lúc này cô ta mới phản ứng lại, gào lên: "Chú An Lan, bà Hạ, Yến Thanh Ti là giả, cô ta là giả mạo... cô ta chính là một tên lừa đảo, một con khốn..."
Du phu nhân quay đầu liếc một cái, trong lòng cực kì thất vọng, cái loại ngu đần như thế này đúng là vô dụng.
Yến Thanh Ti thở dài: "Aizz, mới lúc nãy tát quá ít, đáng nhẽ nên thêm vài cái nữa, trên đời này sao lại có loại người ngu như vậy?"
Hạ lão thái an ủi cô: "Ngoan, đừng tức giận, sau này không cho bọn họ tới nữa."
Yến Thanh Ti nhún nhún vai: "Con không thèm tức giận đâu, cô ta so với những người trước kia con gặp phải thì chả khác nào trẻ con, ra tay với cô ta chả có chút thành tựu nào."
Hạ lão thái đau lòng, kéo tay cô: "Sau này có gặp phải loại người như vậy cứ nói với bác con, nhất định không để con bị người ta bắt nạt."
Hạ An Lan xoa đầu Yến Thanh Ti: "Lát nữa tìm cho con hai vệ sĩ tùy thân."
Yến Thanh Ti cười gật đầu: "Con cám ơn, nhưng mà tính khí con thế nào mọi người cũng thấy rồi đấy, kém vô cùng, nên con cũng sẽ không bị thiệt thòi gì đâu. Nhưng mà..."
"Nhưng con thấy rất kì quái, lúc mới gặp La Thường, con thấy cô ta cũng không phải dạng người không có đầu óc, lúc nói chuyện với con cũng rất bình thường, sao đột nhiên lại bị tẩy não, còn nói con là giả mạo chứ?"