Câu nói mới rồi của Yến Thanh Ti cố ý chỉ rõ hai điểm, thứ nhất, bà đã đánh thức bà ngoại dậy rồi đấy, nửa đêm rồi mà còn hò hét cái gì, muốn ăn đòn à?
Thứ hai, nửa đêm bà đi ra ngoài, quỷ mới biết bà đi làm cái gì!
Trong lòng bà ta hốt hoảng, bà ta rõ ràng biết những thứ ở trên giường là tác phẩm của Yến Thanh Ti nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, ai bảo bà ta bây giờ chẳng có tiếng nói nào ở nhà họ Hạ cơ chứ?
Cho nên chịu đựng, nhẫn nhịn… là thứ duy nhất trước mắt bà ta có thể làm.
Bởi vì cho dù bà ta nói toạc ra tại sao bà ta lại hét lên như thế, lão thái thái và Hạ An Lan tuy có đứng về phía bà thì nhiều nhất cũng trách mắng Yến Thanh Ti một hai câu mà chẳng làm gì cả. Nói không chừng, họ còn trách ngược lại bà ta chuyện bé xé ra to.
Dù sao thì Yến Thanh Ti vẫn còn là “trẻ con”, trẻ con nó đùa với mình, sao phải chuyện bé xé ra to như thế?
Hạ lão gia bước đến, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi hỏi: “Làm sao thế?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu ạ, Du phu nhân mơ thấy ác mộng rồi hét lên như thể giết người vậy. Nửa đêm nửa hôm làm cho con sợ đến mức toát mồ hôi, ông ngoại về ngủ đi ạ!”
“Ôi, đúng thật là…” Hạ lão gia cũng chẳng hỏi đến nữa, lắc đầu quay về phòng ngủ.
Yến Thanh Ti nói với đám hầu gái đứng đằng sau: “Giải tán hết cả đi, đừng có đứng đây nhìn nữa.”
Đám người hầu tự động tản đi, Yến Thanh Ti không đi. Cô liếc mắt thấy Du Hí khập khiễng đi ra, nhếch môi cười, dọa cho Du Hí sợ đến phát khiếp, ngay lập tức quay về phòng ngủ của mình.
Yến Thanh Ti chậm rãi bước vào phòng, cúi xuống nhặt con rắn giả trên mặt đất lên, con rắn đó làm rất khéo, cơ thể mền nhũn giống hệt rắn thật.
Yến Thanh Ti nhặt nó lên, cầm vung vẩy trong tay, nói: “Ồ, cái này… Ở đâu ra mấy con rắn đồ chơi thế này, không ngờ Du phu nhân cũng có sở thích này nha.”
Sắc mặt Du phu nhân trắng bệch, nhìn con rắn giả cử động trong tay Yến Thanh Ti, bà ta lạnh lùng nói: “Yến Thanh Ti,
ở đây không còn ai khác, mày việc gì phải giả vờ. Mày còn dám nói chuyện này không phải là mày làm?”
Yến Thanh Ti thẳng thắn thừa nhận: “Không sai, chính là do tôi, bà tức giận, bực bội, hận… thì có thể làm được gì cơ chứ? Bà đi nói với ông bà ngoại đi, nói với bác Lan đi, đi nói đi, tôi không ngăn cản bà nha.”
Du phu nhân cười châm biếm: “Trong cái nhà này bây giờ… tất cả mọi người đều bị mày lừa gạt, cho dù tao có nói cũng chỉ khiến người ta chán ghét mà thôi.”
Yến Thanh Ti thuận tay quăng con rắn đi, con rắn bay thẳng về phía Du phu nhân khiến bà ta hốt hoảng lùi về phía sau mấy bước, suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống đất.
Yến Thanh Ti gật đầu: “Không sai, trong cái nhà này bây giờ không có ai đứng về phía bà. Bà là một người khiến người ta chán ghét. Trước khi tôi được tìm về, bà nên hiểu rõ, hoặc là trước khi tôi chưa được tìm thấy, bà đã biết rõ rồi, đúng chứ?”
Du phu nhân nhìn con rắn đang uốn éo trên mặt đất, cảm giác ghê rợn vẫn chưa biến mất.
Bà ta oán hận nói: “Yến Thanh Ti, không có ai nhịn nổi một người ngang ngược càn quấy như mày đâu. Tất cả những gì mà mày làm bây giờ đều đang tự hủy hoại bản thân. Rồi sẽ có một ngày nào đó, cả nhà họ Hạ sẽ ghét bỏ mày.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Biết chứ, thế thì đã sao nào? Tôi không phải là bà, từ trước đến nay tôi chưa từng dựa dẫm vào nhà họ Hạ. Trước khi nhà họ Hạ tìm thấy tôi, tôi sống một mình 25 năm, cuộc sống của tôi đặc sắc hơn bà nhiều lắm. Không có nhà họ Hạ, cùng lắm thì tôi lại trở về với cuộc sống trước đây, tôi vẫn có thể tự nuôi sống chính mình, hơn nữa còn có thể sống rất tốt. Nhưng bà thì sao? Tất cả thù đoạn, âm mưu đều nhằm mục đích bám trụ vào cái nhà này, nịnh nọt lấy lòng tất cả mọi người trong nhà.”