Nhạc phu nhân vừa nghe thấy thế thì ho khan càng dữ dội, bế, bế... bế rồi?
Đây là chuyện từ bao lâu rồi, vì cái lông gì mà mẹ bà chưa bao giờ nói tới?
Hạ An Lan nâng môi cười: "A... nhớ ạ!"
Tiếng ho khan của Nhạc phu nhân lại càng vang dội hơn. Nhớ? Chuyện mấy trăm năm trước còn nhớ, lừa quỷ hả?
Hạ lão thái thì lại rất vui vẻ, nói tiếp: "Lúc ấy Tiểu Ái còn chưa được sinh ra, con nhìn Mi Mi đáng yêu còn nói thích nó, phải ôm con bé về nhà, còn nói Mi Mi là của con. Lúc ấy vì thế mà đánh nhau với Tô Nguy một trận!"
Yến Thanh Ti phì cười, không nhịn được mà hỏi một câu: "Vậy... ai thắng ạ?"
Hạ An Lan liếc mắt nhìn tới, Yến Thanh Ti lập tức ngậm miệng, ánh mắt lại nhìn nhìn về phía Hạ lão thái.
Hạ lão thái: "Mi Mi, con còn nhớ An Lan không?"
Nhạc phu nhân cuối cùng cũng ngừng ho khan, mặt đỏ tưng bừng, cực kì không tình nguyện mà ngẩng đầu nhìn lên: "Cái này... cái này... nhớ..."
Từ "không rõ" còn chưa nói xong, Nhạc phu nhân liếc thấy nụ cười thâm sâu của Hạ An Lan thì bị dọa tới mức sửa miệng luôn: "Nhớ, nhớ... nhớ rõ..."
Hạ An Lan cười cười hỏi: "Ồ... nhớ cái gì?"
Tròng mắt Nhạc phu nhân vẫn xoay xoay, con mẹ nó, chuyện hồi nhỏ ai nhớ nổi, nên bịa chứ thế nào nữa? Bịa thế nào giờ?
Hạ An Lan lại hờ hững nói một câu: "Xem ra... là không nhớ rồi đúng không?”
Trái tim Nhạc phu nhân như bị xiết một cái, bật thốt lên: "Không, không, không phải... tôi nhớ... lúc anh còn bé... bế… bế tôi!"
Yến Thanh Ti cắn môi, hình như... có gì đó hơi sai sai.
Lúc bác của cô bế bác gái thì bà ấy cũng chỉ vừa mới sinh ra, mà đứa bé vừa mới sinh thì nhớ được cái gì?
Quả nhiên, Hạ An Lan cười, mờ ám nói một câu: "Không sai, biết nhớ từ rất sớm nha."
Nhạc Thính Phong cảm thấy tình cảnh bây giờ thê thảm đến nỗi không dám nhìn thẳng, anh ôm lấy bả vai Nhạc phu nhân, thấp giọng nói: "Mẹ... hôm nay lúc ra ngoài sao lại quên mang đầu óc theo thế?"
Nhạc phu nhân nghe tiếng cười khẽ xung quanh, mặt bà đỏ
như tôm luộc, bà biết mình chắc chắn là nói sai cái gì rồi, mọi người đều đang cười bà, bà thấy thật mất mặt cũng cảm thấy có lỗi lắm, nhưng mà...
"Suốt ngày con chỉ biết nói mẹ sống lâu mà chỉ số thông minh không cao lên còn gì, mẹ chính là một người không có đầu óc, đã không có thì mang cái gì?”
Yến Thanh Ti hắng giọng, vì giảm bớt lúng túng của Nhạc phu nhân đành nói: "Vậy... cái đó, bác... đây chính là bác Nhạc mà con đã từng nói với bác, bác ấy rất tốt cũng rất đơn thuần!"
Hạ An Lan: "Ừ, rất đơn thuần, lần trước nghe điện thoại cũng thấy rồi."
Chân Nhạc phu nhân mềm nhũn, rốt cuộc cũng đến! Rốt cuộc vẫn phải đến! Bà nói rồi, người đàn ông này không phải người tốt, vừa bá đạo vừa vô lý, lại còn nhỏ mọn.
Yến Thanh Ti sờ mũi một cái, bác cô... không phải người hay tính toán, xét nét như vậy nha.
Cô ha ha cười nói: "Bác gái, lúc trước bác con còn nói rất mong được gặp bác gái đấy. Bác con... rất... rất tốt."
Nhạc phu nhân chỉ còn thiếu nước khóc lên thôi, bởi vì bà luôn có cảm giác Hạ An Lan sẽ nói: Không bằng chúng ta đem chuyện hai lần trước thanh toán một chút.
Da đầu Nhạc phu nhân tê rần, đau khổ nói: "Đúng... rất tốt, bác... cũng rất mong đợi lần gặp.... gặp mặt này!"
Hạ lão thái ngồi một bên cười nói: "Nhìn hai người các con nói chuyện vui như vậy mẹ cũng yên lòng. Tới đây ngồi xuống trước đã, các con đi đường xa như thế, chắc cũng mệt cả rồi?"
Nhạc phu nhân mặt đầy khiếp sợ nhìn sang Hạ lão thái: "Trời ơi, dì nhìn thấy con với tên kia nói chuyện vui vẻ chỗ nào?”