Du phu nhân nắm chặt điện thoại trong tay, có thể thấy rõ ràng gân xanh trên lòng bàn tay giật lên từng đợt.
"Làm sao à? Còn làm sao nữa, anh phá hỏng chuyện lớn của tôi rồi anh có biết không? Bọn họ tới Hạ gia rồi, giờ buộc phải nghĩ cách nhanh chóng đuổi bà ta đi."
"Tô Ngưng Mi chỉ là một người phụ nữ bình thường, bà ấy đâu có uy hiếp gì tới bà đâu?”
Du phu nhân đi tới đi lui: "Ai bảo bà ta không có uy hiếp gì? Sự uy hiếp của bà ta thậm chí còn nhanh hơn cả Yến Thanh Ti đấy... Giờ anh hãy lập tức dùng tất cả sức lực của mình để chèn ép Nhạc gia đi, tốt nhất hãy để công ty của Nhạc thị xảy ra vấn đề, nghiêm trọng vào, để Nhạc Thính Phong đưa Tô Ngưng Mi rời khỏi Hạ gia ngay lập tức."
Đầu dây bên kia im lặng một hồi.
Du phu nhân cuống đến độ đi lòng vòng: "Alo, nói gì đi chứ, những gì tôi vừa mới nói anh có nghe thấy không đấy hả? Anh buộc phải làm theo những gì tôi bảo, mau khiến mẹ con Nhạc Thính Phong rời khỏi đây đi."
Cuối cùng điện thoại cũng vang lên tiếng của người kia, giọng hắn hơi trầm, nói: "Bà cũng biết tình hình hiện tại của tôi rồi đấy, vụ của Diệp Thiều Phong khiến giờ tôi còn không lo nổi cho cái thân tôi, tôi cũng chẳng còn sức mà đánh động tới Nhạc thị đâu. Bà tưởng Nhạc thị chỉ là một món đồ chơi thôi chắc? Muốn tôi động vào họ thì bà nên hiểu, đó là một con quái vật khổng lồ, nếu là Nhạc gia của 10 năm trước tôi còn có vài phần nắm chắc, chứ giờ..."
Du phu nhân tức giận quát lớn: "Phế vật, anh đúng là đồ phế vật... Tôi cho anh bao nhiêu tài nguyên, bao nhiêu tin tức có lợi như vậy trong bao nhiêu năm qua, vậy mà giờ bảo áp chế Nhạc gia anh cũng không làm nổi. Giờ chỉ có một thằng oắt con cũng khiến anh không lo nổi thân mình, thế anh còn tác dụng quái gì nữa hả?”
"Bà bình tĩnh lại đi, những gì bà nói tôi sẽ nghĩ cách, nhưng tôi không đảm bảo là sẽ có tác dụng."
Du phu nhân dùng tay day trán, thở dồn dập,
mặt hơi đỏ lên. Một lát sau, bà ta nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi cuống quá, thật xin lỗi."
"Không sao, tôi hiểu, xem ra hôm nay Diệp Thiều Quang sẽ ra ngoài, giờ bà còn cách gì khác không?”
Du phu nhân khinh bỉ cười một tiếng, ánh mắt trở nên dữ tợn: "Giờ còn có thể còn cách nào khác nữa? Thứ nhất, trực tiếp ra tay khiến nó vĩnh viễn phải nhắm mắt, thứ hai... lại đổ một tội danh khác lên đầu nó, tội nào đó khiến nó vĩnh viễn không thể vùng dậy được ấy."
"Được... Tôi biết rồi!"
Dập điện thoại, sắc mặt Du phu nhân nghiêm trọng dị thường, bà ta nhìn mình trong gương.
Khoảng thời gian này ở tại Hạ gia, trước là vì muốn thể hiện bản thân cực nhọc ngày đêm chăm sóc cho Hạ lão thái, bà ta luôn cố tình khiến mình trông thật tiều tụy, không chăm sóc bảo dưỡng cả làn da luôn. Sau Yến Thanh Ti trở về, mâu thuẫn với cô ngày càng trở nên gay gắt, mấy ngày nay lúc nào cũng bị Yến Thanh Ti chỉnh, bà ta rất khó có được giấc ngủ yên ổn.
Du phu nhân thấy có rất nhiều, rất nhiều nếp nhăn trên gương mặt mình, da dẻ khô ráp, còn nổi mụn, không còn độ bóng nữa, trông rất giống một người phụ nữ có tuổi vừa già, vừa cổ hủ ở quê.
Bà ta lại nghĩ tới Nhạc phu nhân, Nhạc phu nhân khác hoàn toàn với bà ta, trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
Làn da Nhạc phu nhân trắng trẻo, bóng mịn, đôi mắt sáng ngời, có chút xíu xiu nếp nhăn ở khóe mắt, nhưng những nếp nhăn đó nhìn rất tự nhiên, trông không hề già, đặc biệt là lúc bà cười lên, trông vẫn còn như một cô gái ấy.
Du phu nhân siết chặt tay, hận ý trong mắt ngày càng sâu.
Bà ta tự lẩm bẩm: "Không được, không thể trông chờ hết vào hắn được..."
Du phu nhân ra khỏi nhà vệ sinh, ra khỏi phòng ngủ, bà ta gõ cửa phòng Du Hí.