Mắt của Nhạc phu nhân như sắp rơi ra tới nơi: “Ông...”
Ông ta ấy thế mà đồng ý? Chẳng phù hợp gì với cái tính cách hẹp hòi, vô lý của ông gì cả!
Hạ lão thái cười ha hả: “Thế này thì không còn gì tốt hơn rồi. Ăn xong cơm, dì sẽ gọi điện cho mẹ con để báo tin vui.”
“Đừng…” Nhạc phu nhân nghiến răng, không cần đâu, việc này là giả đó! Con không muốn kết hôn với con trai dì đâu!
Nhạc phu nhân đưa mắt ra hiệu với Hạ An Lan, ông nói gì đi chứ?
Sắc mặt Hạ lão thái tràn đầy thích thú, càng nhìn càng thấy mãn nguyện. Bà hiểu con trai mình quá mà, nếu nó không để ý thì còn lâu nó mới tính toán chi li đi vậy. Cứ nhìn Hạ Như Sương thì biết, mấy chục năm trôi qua mà nó còn chẳng thèm cười với con bé đó một cái.
Yến Thanh Ti nhếch môi, đưa mắt liếc nhìn Du phu nhân ở phía sau, “bịch” một tiếng, Du phu nhân ngã lăn ra đất.
Yến Thanh Ti cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Ô, Du phu nhân, sao lại ngất rồi?”
Nét tươi cười trên mặt Hạ lão thái nhạt đi, chỉ dặn một câu: “Bị kích thích quá ấy mà, tìm bác sĩ đến xem sao.”
Yến Thanh Ti chút nữa thì cười ra tiếng, bà ngoại đúng là... Kích thích quá độ? Còn không phải sao?
Cô tiến lại gần Nhạc phu nhân nói: “Bác gái, bác thấy chưa?”
Nhạc phu nhân thở dài một hơi: “Bác thấy rồi, nếu việc này mà không giải thích cho rõ, có thể người nằm đấy sẽ là bác…”
Nhưng nhìn thấy Hạ Như Sương ngất đi, bà vẫn thấy thật sung sướng!
Hạ An Lan ăn xong cơm liền đi làm, đối với cái trách nhiệm mà Hạ lão thái đã nói, thái độ của ông là: Con thế nào cũng được, cứ tùy ý!
Vào tai Hạ lão thái thì được hiểu là đồng ý!
Bà kéo tay Nhạc phu nhân, vô cùng cảm khái nói: “Mi Mi, từ trước đến giờ dì chưa từng thấy Hạ An Lan để ý người phụ nữ nào, con là người đầu tiên đấy.”
Nhạc phu nhân làm mặt buồn khổ, cảm thấy đắng hết cả lòng mề.
Con mắt nào của dì nhìn thấy ông ta để ý đến con vậy? Rõ ràng là ghét đến mức không thể ghét thêm được ấy chứ.
Bác sĩ đến rất nhanh, sau khi xem cho Du phu nhân thì nói y như những gì Hạ lão thái vừa nói, bị kích thích cộng với việc huyết áp tăng cao dẫn đến ngất xỉu.
Yến Thanh Ti cười lạnh, mới thế này mà đã không thể chịu được? Hừ, về sau... những chuyện kích thích như nay còn nhiều lắm.
Nhạc phu nhân không ngăn nổi Hạ lão thái, bà vui mừng gọi điện cho Tô lão phu nhân nói về chuyện hai người. Nhà họ Tô bên đó tự nhiên vừa ngạc nhiên vừa vui, nhưng chuyện này liên quan tới con gái của họ, họ nhất định tôn trọng sự lựa chọn của con mình, chỉ cần Nhạc phu nhân đồng ý là họ chả có ý kiến gì.
Đợi đến khi Hạ lão phu nhân gác máy, Nhạc phu nhân nói: “Dì Uyển, cái này thì... hai đứa chúng con đúng là không hợp nhau đâu ạ.”
Hạ lão thái: “Sao lại không hợp, hai đứa đã hôn nhau rồi mà?”
“Cái đó là chuyện ngoài ý muốn…”
Hạ lão thái nói: “Con không ghét An Lan, An Lan cũng thế, cứ ở với nhau dần dần sẽ có cảm tình thôi. Hai đứa đều không còn trẻ, sau này... có thể bầu bạn với nhau thì không còn gì tốt bằng.”
“Nhưng hai đứa chúng con mà ăn ở với nhau thì không ổn…”
Hạ lão thái thở dài nói: "Sao mà lại không ổn? Ta thấy rất tốt, hồi trước, khi con còn bé, ta muốn đợi con lớn để lấy An Lan. Sau này phát sinh một số việc, ta cứ nghĩ hai đứa không thể đến với nhau, không ngờ qua mất chục năm, ông trời vẫn để cho hai đứa tới với nhau, đây chính là duyên phận…”
Du phu nhân đứng ở trên cầu thangnghe rõ mấy lời này, bà ta vừa tỉnh lại, đầu óc đang quay cuồng kinh khủng, những lời này chẳng khác gì một chiếc kim bằng thép xuyên thẳng vào lỗ tai bà ta, đau đớn đến tận óc!