Hạ lão thái nhìn thấy Hạ An Lan liền vẫy tay nói: "An Lan, mau tới đây, vừa rồi Mi Mi còn nói không cần sính lễ, bảo mẹ để cho Thanh Ti hết. Nhưng con thì không được, con nhất định phải chuẩn bị sính lễ cho nó.”
Nhạc phu nhân nhìn thấy Hạ An Lan liền đỏ hết cả mặt, thật muốn chửi quá, vì sao mỗi lần đều bị Hạ An Lan bắt tại trận chứ, vì saoooooo?
Giờ bà chỉ muốn tìm góc để chết, mất mặt quá đi!
Vừa nãy bà còn nói, đợi bà thành dâu Hạ gia, trời ạ… ai cho bà một con dao bây giờ đi?
Con người xấu xa này chắc chắn đang thầm cười nhạo bà cũng nên?
Hạ An Lan nhìn Nhạc phu nhân, nói: “Được thôi!”
Hai chân Nhạc phu nhân mềm nhũn, nhanh chóng túm lấy xe lăn của Hạ lão thái: “Khụ, khụ…không, không cần đâu.”
“Là điều nên làm, không cần khách khí.”
Nhạc phu nhân cắn răng, tôi… tôi không có khách khí với ông, ông phân rõ trọng điểm được không?
Yến Thanh Ti không nhịn nổi cười, những người thân nhất của cô hiện tại đều ở bên cạnh cô, cho dù có chuyện gì cô cũng sẽ không sợ.
Nhạc Thính Phong thấy mẹ mình lúng ta lung túng như vậy liền nói: “Khụ…mẹ, dù sao cũng sắp lên chức bà nội rồi, mẹ nói năng... chú ý chút.”
Nhạc phu nhân nhanh chóng gật đầu: “Mẹ biết rồi, lần sau… nhất định không thế nữa.”
Có đánh chết bà, bà cũng sẽ không nói như vậy nữa. Sau này trước khi nói nhất định phải nhìn trước ngó sau.
Có điều… mất mặt thì mất mặt, nhưng có thể nhìn mặt Du phu nhân trắng bệch như mặt người chết như thế, trong lòng bà cũng có chút thoải mái.
Hạ An Lan thản nhiên nói: “Bà nói cũng không sai.”
Nhạc phu nhân ngẩn người, đây… là ý gì?
Bà sờ sờ mũi: “ Ông... có thể nói rõ được không?”
Yến Thanh Ti vội vàng giúp vui: “Bác gái, bác Lan bảo bác nói đúng đó. Đợi bác trở thành dâu của Hạ gia, chắc chắn có thể giúp bà ngoại tiêu bớt tiền. Bác con đang khen bác đó.”
Nhạc phu
nhân che mặt, bà vốn không nên hỏi.
Đúng lúc Nhạc phu nhân đang lúng túng gần chết, Du phu nhân nghe một cuộc điện thoại, sau đó đi tới, nói: “Chú, cô, Du Khiên tới rồi. Hôm qua, trong lúc gọi điện thoại con chỉ thuận miệng nhắc tới, không ngờ họ lại đến thật.”
Du Khiên là chồng của Du phu nhân, bố của Du Hí.
Nụ cười trên mặt Hạ lão thái nhạt đi một chút: “Đã tới rồi thì đều là khách, tới đâu rồi?”
Du phu nhân đáp: “Sắp tới rồi ạ.”
Yến Thanh Ti nhìn sang Du phu nhân, chuyện ngày hôm nay, cô không tin không có chút liên quan gì tới Du phu nhân. Có lúc, nhìn thấy bà ta, Yến Thanh Ti chỉ muốn cầm dao đâm cho một nhát. Con mụ khốn nạn này… cứ thấy bà ta, cô lại nghĩa nếu để bà ta tiếp tục sống thì quả thật là quá nhân từ rồi.
Người của Du gia rất nhanh có mặt, gồm bốn người, chồng Du phu nhân, một đôi vợ chồng và Du Dực.
Nhìn thấy Du Dực, Yến Thanh Ti sửng sốt. Sau khi xử lý tên kia xong, ông lại... nghênh ngang tiến vàocùng với người Du gia.
Du Khiên bước tới, nói với Hạ lão thái:"Hạ lão phu nhân, Hạ lão gia, xin lỗi, xin lỗi... Chúng con nên tới sớm một chút, vừa nghe thấy tin là lập tức lên đường luôn, ấy thế mà vẫn đến muộn rồi, thật xin lỗi hai vị."
Hạ lão thái cười nhạt: “Khách khí rồi, vốn cũng không có việc gì, hai đứa nhỏ đính hôn nên người trong nhà tổ chức một bữa tiệc nhỏ, người mình biết với nhau là được rồi, cũng không phải phô trương thanh thế.”