Tuy Hạ lão thái đã về nhà nhưng không ai trong nhà dám lơ là với sức khoẻ của bà, về vấn đề ăn uống đều cực kì thận trọng, các chuyên gia của bệnh viện đều một tuần đến hai lần để kiểm tra sức khoẻ cho bà.
Yến Thanh Ti vừa nghe thấy là vì quá mệt mỏi, trong lòng cô chỉ còn lại sự tự trách.
Trước khi xuất viện, bác sĩ đã dặn dò là không được để Hạ lão thái phiền lòng, không được để bà phải nghĩ nhiều. Nhưng tối hôm qua cô vẫn…
Yến Thanh Ti cắn môi nói: “Con xin lỗi… tối hôm qua vì con nên…”
Hạ lão gia đột nhiên nổi cơn thịnh nộ: “Tất cả là tại con. Nếu không phải là tại con… Bội Uyển làm sao có thể lại ngất đi nữa đây? Kể từ khi con về, cái nhà này chưa một lúc nào được yên ổn…”
Cơn giận bất ngờ của Hạ lão gia khiến cho Yến Thanh Ti chết sững ra ở đó.
Sắc mặt của Hạ An Lan sầm suống ngay tức thì: “Ba, ba mắng Thanh Ti cái gì vậy? Chuyện này thì có liên quan gì đến con bé? Nếu như không có Thanh Ti, mẹ con chưa chắc đã kiên trì được đến tận bây giờ. Con biết ba đang rất lo, nhưng mọi người ở đây ai cũng đều lo lắng cho mẹ. Còn về chuyện ba nói rằng kể từ khi Thanh Ti quay về thì nhà không khi nào được yên ổn, chuyện này sao có thể trách nó đây? Căn nguyên của tất cả mọi chuyện đều là từ Hạ Như Sương mà ra. Đúng thế, kể từ khi Tiểu Ái chết đi, nhà chúng ta… mấy chục năm nay đã từng được sống yên ổn ngày nào chưa? Mẹ và ba đã từng cười được lần nào chưa?”
Yến Thanh Ti nhìn thấy người Hạ lão gia run lên, lảo đảo, sự giận dữ trên gương mặt cũng trở nên bi thương, cô vội nói: “Bác, thôi đừng nói nữa.”
Cô nghĩ cô hiểu tâm tư của ông, tình cảm của ông và bà ngoại đã kéo dài mấy chục năm rồi. Trong lòng ông, con gái cũng tốt, ai cũng tốt, nhưng không ai có thể sánh bằng được người bạn già của mình.
Bọn họ đã không thể sống thiếu nhau nữa rồi, đã trở thành tất cả của nhau, cái cảm giác khủng bố hoảng loạn khi tất cả mọi thứ của mình có thể biến mất bất kì lúc nào, những người khác căn bản là không thể hiểu được.
“Chuyện tối hôm qua là do con
không suy nghĩ chu đáo, con nên khuyên bà ngoại đi nghỉ sớm mới đúng. Để bà ngoại phải nhọc lòng vì con, đây là lỗi của con, con không nên làm như vậy.”
Cho dù có xử lý Hạ Như Sương cũng không nên làm trước mặt Hạ lão thái, không nên để bà lo lắng mới phải.
Hạ lão gia cũng bình tĩnh lại, ông lầm bầm nói: “Không trách con được… là do ông quá nóng ruột thôi… Thanh Ti, con đi trò chuyện với bà con một chút đi…”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Ông cũng đừng lo lắng quá, bà ngoại không nỡ rời đi đâu, bà vẫn còn nguyện vọng chưa hoàn thành mà.”
Lão thái thái được chuyển về phòng bệnh quan sát, Nhạc Thính Phong siết chặt tay cô hỏi: “Tủi thân à?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không đâu.”
Cảm giác tủi thân, cái thứ này dường như không hợp với cô.
Yến Thanh Ti ngồi trước giường bệnh nhìn lão thái thái ốm yếu, trong lòng cô lại đau xót, cô nói: “Bà ngoại, bà thương con như vậy, bà đâu nỡ nhìn con bị bắt nạt đúng không? Bà còn phải báo thù cho mẹ con nữa mà, bà còn chưa nhìn thấy con kết hôn, không phải bà đã nói là chỉ cần được nhìn thấy con kết hôn sinh con thì bà mới không cảm thấy nuối tiếc mà?”
Yến Thanh Ti đột nhiên nghĩ ra một chuyện, ngẩng đầu hỏi Nhạc Thính Phong: “Chiều nay anh có rỗi không?”
“Có!”
“Đi với em đến một nơi!”
“Được!”
Yến Thanh Ti nắm chặt lấy tay Hạ lão thái nói: “Bà ngoại, con sẽ không để bà phài nuối tiếc đâu.”
Buổi chiều, cô nói với Hạ An Lan một tiếng rồi cùng Nhạc Thính Phong rời khỏi bệnh viện.
Lần này Yến Thanh Ti không để Nhạc Thính Phong lái xe, cô bảo anh ngồi lên ghế phụ.
Đến nơi rồi, Nhạc Thính Phong vừa nhìn thấy, hai con mắt tí nữa thì rớt ra ngoài: “Em…em muốn làm gì thế?”
Yến Thanh Ti: “Xuống xe.”
Nhạc Thính Phong cuối cũng hiểu cái gì gọi là tim như muốn nhảy ra khỏi họng: “Chúng ta thế này là muốn…”
Yến Thanh Ti vươn tay về phía anh: “Mời anh kết hôn với em!”