Nhạc Thính Phong "xì:" một tiếng: "Không nói mấy lời khiến anh tức giận, em sẽ chết sao?"
"Không chết, nhưng trong lòng sẽ không thoải mái."
"Được, em cứ thoải mái trước đi, đợi tôi quay lại sẽ xử lí em."
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Được thôi, không đến anh chính là cháu tôi."
Nhạc Thính Phong cắn Yến Thanh Ti: "Không tới, anh gọi em là bà nội."
Nói xong, liền đi mất.
Yến Thanh Ti nhìn Nhạc Thính Phong cầm điện thoại vội vội vàng vàng rời đi, cười lạnh lùng.
Cô là nghệ sĩ mới ra mắt, nếu lộ ra tin cô bò lên thái tử Lạc Thành - Nhạc Thính Phong, còn không nổi tiếng được à, nhưng mà Nhạc Thính Phong.... làm sao có thể khiến tin tức bất lợi cho anh ta lộ ra ngoài được, điều này sẽ làm ảnh hưởng tới danh dự của Nhạc thị.
Đàn ông, xưa nay đều trước mặt thì một kiểu, quay lưng đi thì lại là một kiểu khác.
Thế nên vĩnh viễn không được tin vào miệng lưỡi đàn ông.
...............................
Yến Thanh Ti điều chỉnh lại tâm trạng đi gặp đạo diễn Phùng.
Ông ta giảng kịch bản phim cho cô, ý tứ là, muốn thêm cho cô vài cảnh quay, bởi vì ông ta không hài lòng với diễn xuất của Hứa Thiến Hi, nhưng lại coi trọng sự chuyên nghiệp cũng như kĩ năng diễn xuất của Yến Thanh Ti, dù tính khí cô diễn viên này không tốt nhưng cũng còn xem như thẳng thắn, là một mầm non tốt, có ý muốn nâng đỡ cô.
Đạo diễn người ta đã nói như vậy, Yến Thanh Ti đương nhiên là thuận nước đẩy thuyền rồi, thế nên cô có nhiều đất diễn hơn.
Phân cảnh buổi chiều, là cảnh nhân vật của Hứa Thiến Hi biết nhân vật của Yến Thanh Ti làm hại cô ta bị xảy thai mà tìm đến làm ầm lên, tình tiết vô cùng đơn giản.
Hứa Thiến Hi nhanh chóng nhập vai vào nhân vật, người mẹ bị mất đứa con mà điên cuồng oán hận kẻ thù, cô ta biểu hiện rất tốt, bởi vì trong lòng cô ta vốn căm hận Yến Thanh Ti đến tận xương tủy.
Cung nữ xông ra ngăn Hứa Thiến Hi lại, vặn hai cánh tay của cô ta ép ra sau lưng, Yến Thanh Ti mặc một bộ cổ trang đỏ thắm, khóe môi như cười như không, bước đi ưu nhã, châm cài trên tóc rung rinh theo bước chân, tiến đến trước mặt Hứa Thiến
Hi.
Yến Thanh Ti nhướn người dơ tay giáng một bạt tai xuống mặt Hứa Thiến Hi, cười đến đắc ý, xấu xa khiến người ta nghiến răng, nói: "Là bổn cung đã hạ thủ đấy, ngươi có thể làm gì? Hoàng thượng là của bổn cung, muốn cướp nam nhân của bổn cung, đi chết đi!"
Hứa Thiến Hi vùng vẫy!
Âm thanh giòn tan vang lên, Yến Thanh Ti lại giánh xuống một bạt tai nữa.
Sau đó đạo diễn hô: "Tốt... Cảnh này hay, sau này cứ diễn như trạng thái này, qua, đội diễn viên cảnh tiếp theo chuẩn bị."
Nhân viên công tác vội vàng chuẩn bị đạo cụ cho cảnh quay tiếp theo, không có ai để ý Yến Thanh Ti và Hứa Thiến Hi.
Hứa Thiến Hi ôm mặt, oán hận nhìn Yến Thanh Ti, Trên mặt toàn bộ là hận ý: " Yến Thanh Ti, lần sau mày lại dám đánh tao nữa xem? Sớm muộn gì tao cũng sẽ khiến mày phải hối hận."
Yến Thanh Ti nhướng mày: "Hóa ra cô thích bị người ta tát vào mặt à, sao không nói sớm? Tôi rất sẵn lòng phục vụ!"
"Mày... Được, được lắm, Yến Thanh Ti mày giỏi lắm, đợi đấy, ngày hôm nay mày đánh tao bao nhiêu cái, ngày sau tao sẽ trả lại gấp đôi!"
Yến Thanh Ti chậm rì rì nói: "Gấp đôi à, nếu đã như vậy, tôi sẽ khiến cô hài lòng hơn."
Hứa Thiến Hi ngừng lại, cảm thấy có cái gì đó không ổn: "Mày muốn làm cái gì?"
Yến Thanh Ti tóm chặt lấy Hứa Thiến Hi, dùng sức kéo cô ta về phía trước.
"Mày muốn làm cái gì?"
Yến Thanh Ti: "Tâm sự, bồi dưỡng tình cảm, thảo luận cảnh quay tiếp theo."
Hứa Thiến Hi vùng vẫy, nhưng sức lực của Yến Thanh Ti quá lớn, người quản lí và trợ lí của cô ta đều đang nói chuyện với đạo diễn, cách cô ta rất xa, không trông thấy cô ta.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------