Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1168: CẦU XIN CHÚ HÃY ĐƯA TÔI ĐI ĐI!


trước sau

CẦU XIN CHÚ HÃY ĐƯA TÔI ĐI ĐI!

Tim Du phu nhân thịch một tiếng, vết thương trên người khiến ý thức của bà ta trở nên hỗn loạn, nhưng... bà ta vẫn giữ được một chút tỉnh táo. Bà ta biết giờ không thể nói rõ ngọn ngành với Du Dực được.

Bà ta run rẩy nói: "Tôi không có, tôi... tất cả mọi chuyện... tôi đều... đều nói với chú... cả rồi."

Du Dực khinh bỉ nói: "Nếu đã như vậy... chúng ta cũng không cần phải nói gì thêm với nhau nữa. Bà cứ giữ lại Niết Bàn của bà đi, để xem bà chết đi rồi còn mang theo được không?"

Du Dực cũng không ở lại lâu, ông quay người rời khỏi đó.

Du phu nhân lập tức cảm thấy hoảng loạn: "Du Dực, Du Dực... chúđợi đã, đợi đã..."

"Tôi nghĩ, giữa hai chúng ta không còn gì để nói nữa rồi."

"Có... có, chúng ta còn có thể nói. Du Dực... chú đừng đi, tôi... đồng ý với chú, chỉ cần chú... có thể cứu tôi ra, tôi sẽ nói cho chú biết hết tất cả bí mật của tôi."

Du Dực quay lại: "Làm sao tôi biết được là bà có nói thật không?"

Du phu nhân hung ác nói: "Tôi đã thành ra thế này rồi, giờ ngay đến cả đứa trẻ ba tuổi cũng có thể giết được tôi, nếu điều tôi nói với chú khiến chú không hài lòng, chúcó thể giết tôi được mà."

Giờ bà ta bất chấp luôn rồi, bà ta chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây. Chỗ này quá đáng sợ, bà ta tưởng rằng những gì bà ta từng nếm trải trước đây đã khó có thể chấp nhận được rồi, nhưng giờ bà ta mới biết cái gì mới thật sự là địa ngục.

Muốn sống không được mà chết cũng không xong đại khái chính là vậy đấy.

Hết đêm này tới đêm khác, bà ta đau đến không ngủ nổi, đến thức ăn cũng bị người ta tống vào họng, ngày nào cũng bị khâu hết vết thương này đến vết thương khác, rồi đổi thuốc, thịt trên người bà ta ngày càng ít đi, chính bà ta còn cảm thấy mình không còn ra hồn người nữa.

Du Dực chầm rãi nói: "Hình như... cũng có lý."

Mặt Du phu nhân trắng bệch, bà ta thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, nhưng sinh mạng vẫn ngoan cường, bà ta muốn tóm chặt lấy cọng rơm là Du Dực, cũng chẳng cần quan tâm thật giả thế nào nữa.


"Tôi xin chú... cầu xin chú đấy.... tôi có thể cho chúrất nhiều, tôi có thể giúp chú... có được nhiều thứ hơn... anh trai chúnhững năm gần đây... vẫn luôn lợi dụng đường kinh doanh trên biển của Du gia để buôn lậu kiếm riêng cho mình, bao nhiêu năm nay ông ấy đã kiếm được rất nhiều tiền, tôi... tôi có thể đưa hết cho chú."

Sự tình đến ngày hôm nay, Du phu nhân vì mạng sống của mình mà có thể bán đứng luôn cả chồng bà ta.

Du Dực nheo mắt thấy Yến Thanh Ti hình như đang nghĩ ngợi gì đó, Du phu nhân khẩn trương thở gấp.

Khi Du phu nhân cho rằng Du Dực sẽ từ chối bà ta, ông lại nói: "Thấy bà đáng thương như vậy, được, tôi đồng ý với bà, ba ngày sau tôi sẽ cứu bà ra."

Du phu nhân vừa nghe thấy ba ngày sau lập tức muốn khóc ầm lên.

"Ba ngày... còn phải đợi ba ngày nữa sao? Du Dực, tôi xin chú... giờ chú hãy cứu tôi đi, qua ba ngày nữa tôi sẽ chết mất. Chú cũng thấy rồi đấy, tôi thật sự... không chống đỡ nổi nữa rồi."

Du Dực chẳng để tâm, ông nói: "Bọn họ sẽ không để bà chết đâu, bà tưởng cứu bà nói đi là có thể đi được sao? Tôi còn phải chuẩn bị nữa, nếu không, lỡ không đi được mà tôi cũng bị nhốt lại ở đây thì làm thế nào."

"Nhưng tôi không chịu nổi nữa rồi, bọn họ tàn nhẫn quá."

Du Dực cười nhạt, gương mặt tuấn mỹ trông thật tàn ác, ông từ từ nói: "Không chống đỡ nổi nữa thì chết đi, bà có cho tôi nhiều tiền hơn nữa cũng đâu có quan trọng bằng mạng sống của tôi."

Du Dực tỏ rõ thái độ phải dùng cách của ông, bà ta có nói gì cũng vô dụng.

Nhưng bà ta không ngờ, Du Dực lại thêm một câu: "Ngoài ra, tôi chỉ phụ trách việc cứu bà ra thôi, còn về việc sau khi ra khỏi đây, bà sống chết thế nào... cũng không phải chuyện của tôi. Nếu như bà đồng ý, ba ngày nữa tôi sẽ tới đón bà, còn không đồng ý thì coi như tôi chưa từng tới đây ngày hôm nay đi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện