NGỦ CŨNG NGỦ RỒI CÒN QUAN HỆ KHÔNG TỐT SAO?
Đèn trong phòng sáng lên, trong miệng Nhạc phu nhân còn đang lầm bầm oán trách, nhưng vừa quay người liền thấy một người ngồi trong phòng bà, Nhạc phu nhân sợ quá mà hét lên, kế tiếp xoay người bỏ chạy, định tông cửa xông ra ngoài.
"Ngự Trì đang đứng thủ ở bên ngoài."
Giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền tới.
Nhạc phu nhân run lên, hai chân như bị khống chế dừng bước lại, bà không dám xoay người, chỉ bụm mặt nói: "Xin lỗi... tôi, tôi vào nhầm phòng, tôi đi ngay đây."
Từ phía sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ: "Bà không vào nhầm, là tôi nhầm."
Nhạc phu nhân...
Một giây kế tiếp, người kia nói: "Nhưng mà tôi cố ý."
Nhạc phu nhân mắng ông ta ba chữ trong lòng: Vô – liêm –sỉ!
Nội tâm bà muốn tan vỡ, làm sao đây?
Đang suy nghĩ thì trước mắt tối sầm, thân ảnh cao lớn bao phủ toàn bộ lấy bà: "Thời gian tôi cho bà cũng nhiều lắm rồi, nghĩ xong chưa?"
Nhạc phu nhân ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Hạ An Lan, run run nói: "Ông là quỷ à, đi bộ cũng không phát ra tiếng?"
"Đừng đánh trống lảng, nghĩ ra chưa?"
Hạ An Lan kiên nhẫn để cho Nhạc phu nhân nghĩ thêm mấy ngày, nhưng bà vẫn chậm chạp không nghĩ ra, vậy ông chỉ có thể chạy tới thúc giục tốc độ tiến triển.
Nhạc phu nhân nuốt nước miếng, hai chân từ từ nhũn ra: "Tôi... tôi còn chưa nghĩ ra. Mấy cái này... chờ nghĩ ra, sẽ… sẽ cho ông câu trả lời chắc chắn."
"Vậy à... vậy khi nào thì nghĩ xong?"
Nhạc phu nhân lùi một bước, Hạ An Lan tiến lên hai bước.
"Cái này... thời gian này chắc chưa đâu, nhưng mà... nhất định sẽ sớm thôi… thật." Nhạc phu nhân vừa nói vừa lui về sau.
Đôi chân dài của Hạ An Lan chỉ bước một bước đã áp sát Nhạc phu nhân, nắm lấy tay bà kéo vào ngực, tay cũng ôm chặt lấy eo của bà không cho bà tiếp tục lùi về sau.
"Sớm là lúc nào?"
Mũi của Nhạc phu nhân đụng phải lồng ngực của Hạ An Lan, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người ông liền không kiềm chế được mà đỏ mặt, bà khẽ cắn răng: "Là… là... chính là rất sớm thôi, ông đừng có dựa vào sát như thế, quan hệ hai ta không tốt
như vậy đâu."
"Không tốt là sao? Ngay cả ngủ cũng từng ngủ rồi."
Giọng nói của Hạ An Lan giống như là thuốc độc, Nhạc phu nhân lắng nghe mà trái tim đột ngột đập loạn lên: "Ông im miệng. Đấy là... ngoài ý muốn, hơn nữa đấy cũng không phải là thật..."
Hạ An Lan nhếch môi cười: "Bà muốn làm thật?"
Mặt của Nhạc phu nhân càng đỏ hơn: "Ai… ai muốn làm thật với ông? Mau bỏ tay ra, ông không bỏ tôi gọi người đến bây giờ."
Hạ An Lan gật đầu: "Ý kiến này không tệ, rất tốt, bà mau gọi đi."
"Tôi..."
Nhạc phu nhân tức giận trừng mắt với Hạ An Lan, hiệu quả cách âm của khách sạn tốt như thế này, dù bà có kêu thì ai nghe thấy?
Hai người dựa vào nhau quá sát, Nhạc phu nhân cực kì không quen, nói: "Cho tôi thêm 2 ngày nữa, hai ngày sau tôi... nhất định sẽ cho ông câu trả lời."
Bà phải mau mau thoát khỏi Hạ An Lan, quản lí khách sạn này quá biết nịnh hót rồi, dầu gì đây cũng là khách sạn của Nhạc gia, vậy mà Hạ An Lan đến lại không hề biết.
Hạ An Lan: "Được, cho bà thêm hai ngày."
Hai ngày sau nếu không có câu trả lời vậy cũng đừng trách ông dùng biện pháp mạnh.
Nhạc phu nhân cả giận nói: "Ông buông tay ra."
Bà không ngờ lần này Hạ An Lan thật sự buông lỏng tay ra.
Rốt cuộc cũng thoát, Nhạc phu nhân vội vàng lui về sau mấy bước: "Đã nói xong rồi, thế... ông ở đây làm cái gì?"
Hạ An Lan chậm rãi cởi áo khoác xuống để trên ghế salon, nói: "Thời gian của tôi rất quý giá, không thể lãng phí được. Ngày mai có một hội nghị quan trọng, tôi phải đảm bảo nghỉ ngơi được đầy đủ."
Nhạc phu nhân: (⊙o⊙)
Cho nên, ý là... tối nay ông ấy muốn - ngủ - ở - đây!