Hạ An Lan an ủi Yến Thanh Ti: “Nếu người đó có tồn tại, phạm vi tìm kiếm nói lớn cũng không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ. Dù sao, người dám giúp nàng chắc chắn thực lực không tệ, chỉ cần liệt kê ra các gia tộc có thế lực ở thời kỳ đó, sắp xếp điều tra một chút là có thể tìm ra manh mối. Nhưng chỉ sợ thời gian điều tra sẽ kéo dài. Con cứ yên tâm đi quay phim đi, không cần lo chuyện này.”
Nghe Hạ An Lan nói xong, trong lòng Yến Thanh Ti cũng thư thái hơn một chút. “Bác quả nhiên là bác, so với cháu thì bác vẫn thấu đáo hơn nhiều.”
Hạ An Lan lo lắng Yến Thanh Ti sẽ để trong lòng chuyện này nên phải giải thích với cô cho rõ ràng.
Ông vỗ nhẹ lên tóc Yến Thanh Ti: “Mau về ngủ đi, đừng có vừa đi là đã quên bác là được.”
“Bác yên tâm đi, con làm sao mà quên được. Con về ngủ trước đây.”
Yến Thanh Ti đứng lên, lại nói: “Chuyện của chú Du nhờ bác để ý giúp con.”
“Cậu ta có ơn với Hạ gia, tất nhiên bác sẽ làm hết sức mình.”
“Cảm ơn bác, chúc bác ngủ ngon!” Yến Thanh Ti ra ngoài, nhớ ra một chuyện lại đẩy cửa, thò đầu vào nói: “Nhưng mà… bác… con đi là mẹ con cũng đi đấy, bác… thật sự đồng ý à?”
Không đợi Hạ An Lan nói xong, cô đã rụt đầu ra và khép cửa lại.
Hạ An Lan ngồi ở đó hồi lâu không nhúc nhích.
Cuối cùng, ông gọi Ngự Trì vào.
“Tiên sinh, ngài có gì cần dặn dò?”
“Chuẩn bị xe.”
“Đi đâu ạ?”
“Khách sạn.”
“Khách sạn nào ạ?”
Hạ An Lan ngẩng đầu liếc anh ta một cái, Ngự Trì hiểu ra ngay lập tức, không dám nói nhiều thêm một câu: “Lập tức chuẩn bị.”
Ngự Trì mang theo gương mặt không cảm xúc lái xe đưa Hạ An Lan đến khách sạn mà Nhạc phu nhân đang ở.
Vẫn như cũ, không hề khó khăn để lấy được chìa khóa ở chỗ lễ tân.
Theo thang máy đi lên, đến nơi, Hạ An Lan vươn tay, Ngự Trì lập tức dẫn theo hai vệ sĩ rời đi.
“Các anh lui xuống đi.”
“Vâng!”
Hạ An Lan mở cửa phòng, trong phòng tắt đèn, bên giường
chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt tỏa ra, hình như có người đang xem phim truyền hình, còn có tiếng nhạc trầm lắng.
Hạ An Lan nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước lên tấm thảm dày, lặng yên đi tới.
Nhạc phu nhân ngồi tựa ở đầu giường xem “Trấn Hồn Khúc”, vừa đến chỗ Yến Thanh Ti bị gã phụ thân háo sắc giở trò đồi bại.
Nhạc phu nhân vừa xem vừa cười không ngừng, còn lẩm bẩm: “Thanh Ti diễn tốt thật, thoạt nhìn không khác tên sắc quỷ kia lắm.”
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới thanh âm: “Đúng thế, rất tốt.”
“Chẳng thế, tôi đã nói rồi, Thanh Ti nhà chúng ta diễn cái gì là giống cái đó. Tôi chưa từng gặp nữ diễn viên nào mà… mà…”
Thanh âm của Nhạc phu nhân đột nhiên nhỏ dần rồi tắt hẳn, sắc mặt bà trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cả người phát run, nửa đêm xem phim ma, không phải gặp ma thật đấy chứ?
Bà chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt ở ngay trên đầu mình thì há mồm hét chói tai.
Ngay lập tức, Hạ An Lan cúi đầu, nhanh chóng dùng miệng chặn tiếng thét của bà.
Nhạc phu nhân còn chưa định thần lại thì đã bị Hạ An Lan hôn, bà quên luôn cả giãy dụa.
Hạ An Lan càng hôn càng mạnh mẽ, thân thể cao lớn của ông bao phủ cả người Nhạc phu nhân, há miệng nhẹ cắn lấy môi Nhạc phu nhân, quấn quýt nơi đầu lưỡi bà làm cho Nhạc phu nhân có cảm giác cả người như sắp bị ông nuốt trọn.
Bên tai vẫn còn thanh âm đối thoại và tiếng nhạc của phim “Trấn Hồn Khúc”.
Nhưng kệ… chuyện đó thì quan trọng gì đâu.
Một tay Hạ An Lan đè tay của Nhạc phu nhân xuống, nụ hôn càng sâu, một tay đã vén áo ngủ của bà lên.