Người Nhạc phu nhân dán chặt vào Hạ An Lan, cúc áo của ông rất lạnh làm cho bà run run mấy cái. Mất một lúc bà mới phát hiện ra mình vẫn chưa mặc quần áo, trên người đầy dấu vết mờ ám, bà xấu hổ và giận dữ muốn chết quách đi cho xong.
Hạ An Lan ôm chặt lấy bà.
Nhạc phu nhân giãy dụa: “Ông mau buông tôi ra.”
“Đừng lộn xộn.”
Nhạc phu nhân cắn răng, cố gắng không nhúc nhích.
Một người phụ nữ không mặc gì cứ thế đứng trước mặt một người đàn ông, sao không thấy xấu hổ cho được chứ?
…
Mười phút sau, chuông cửa vang lên.
Cửa phòng mở, Yến Thanh Ti thấy Nhạc phu nhân liền cười nói: “Mẹ, cùng đi ăn sáng thôi, ăn xong chúng ta ra sân bay.”
Yến Thanh Ti định về Lạc Thành trước, sau khi hội hợp với Quý Miên Miên và Tiểu Từ mới tới trường quay gặp đoàn làm phim.
Nhạc phu nhân không dám nhìn Yến Thanh Ti, gật đầu lung tung: “Ừ, được, đi…”
Yến Thanh Ti: “Mẹ, sắc mặt mẹ không được tốt lắm, mẹ ốm sao?”
Nhạc phu nhân lắc đầu quầy quậy: “Không… Không sao.”
Không phải sắc mặt bà không tốt mà bà đang… chột dạ. Bị con dâu bắt quả tang tối qua cùng… bác của nó… sợ là Thanh Ti sẽ nghĩ bà là người không đứng đắn mất.
Yến Thanh Ti cảm thấy không đúng nhưng cũng không hỏi nhiều: “A, đúng rồi mẹ, một hồi nữa con… chúng ta… chúng…”
Yến Thanh Ti còn chưa nói xong thì đã thấy Hạ An Lan đi tới phía sau Nhạc phu nhân.
Vẻ mặt cô trở nên cứng ngắc, nội tâm như có vô số âm thanh vang tới, cuối cùng tổng kết một câu đó là: Mẹ và bác lại ngủ chung rồi.
Hạ An Lan đi tới bên người Nhạc phu nhân, tay còn ôm lấy bả vai bà một cách tự nhiên. Yến Thanh Ti nhìn cái tay đó, chân tay hơi run rẩy, ai u, mình phải đi thôi, cô chắc chắn là đêm qua bác với mẹ không chỉ là đắp chăn nói chuyện phiếm không rồi.
Nhạc phu nhân lập tức đẩy Hạ An Lan ra.
Hạ An Lan đáp lại rất tự nhiên: “Thanh Ti, chào buổi sáng.”
Yến Thanh
Ti nhanh chóng khép miệng lại, cười xấu hổ: “Bác… Bác… lại tới ạ?”
Cô vô tình nói ra câu này làm Nhạc phu nhân ngẩng phắt đầu lên. Lần trước… Thanh Ti cũng biết ư?
Xong rồi, lấy đâu ra vẻ uy nghiêm của mẹ chồng nữa.
Hạ An Lan gật đầu: “Ừ, qua đây, đi thôi, chúng ta xuống ăn cơm.”
Yến Thanh Ti nhìn Hạ An Lan hoàn toàn không tỏ ra xấu hổ, đã tự nhiên đến mức như thể đây là sân nhà mình thì trong lòng không khỏi cảm khái. Da mặt của bác, sự vô sỉ của bác đã lên tới mức không ai địch nổi rồi.
Tối hôm qua cô còn cùng ông nói chuyện, có lẽ sau đó ông đã lập tức tới đây. Chậc, tốc độ này…
Nhạc Thính Phong về phòng thu thập hành lý của hai người, sau khi đi ra thì thấy Yến Thanh Ti đứng ngốc ở cửa, không nhịn được hỏi: “Bà xã, sao không vào? Mẹ còn chưa thu thập xong…”
“… sao?”
Nhạc Thính Phong đi tới cửa, nhìn thấy tình cảnh ở đó thì dừng lại một chút mới hỏi dứt câu được.
Bốn người nói chuyện, không ai nói chuyện, trường hợp này thật xấu hổ.
Nhạc Thính Phong chỉ vào Hạ An Lan: “Bác… Hai người… hai người…”
Hơn một lần Hạ An Lan chạy tới đây lúc nửa đêm mà anh không biết, lần này… vừa vặn bắt quả tang, tâm tình này thật là khó nói.
Bị con dâu và con trai bắt tại trận, tâm tình của Nhạc phu nhân chỉ có thể nói là muốn nhảy lầu chết cho xong. “Con… Các con… Hai đứa… Không phải như các con nghĩ đâu.”
Nhạc Thính Phong nhìn cả hai: “A… Không phải như bọn con nghĩ, bọn con còn chưa nói gì mà?”