Hai người bọn họ ở bên nhau, không hiểu sao Yến Thanh Ti lại có cảm giác như có một tình cảm thanh xuân vườn trường vừa nảy mầm, rất đơn thuần, sạch sẽ, không có chút tạp chất nào.
Ở tuổi này, có thể có được một phần tình cảm như thế thật sự rất tốt.
Đúng là đôi khi thủ đoạn của bác quá mức mạnh mẽ, nhưng đó cũng là do bác có địa vị cao, quen ra lệnh rồi, hơn nữa… mấu chốt vẫn là không có kinh nghiệm yêu đương gì, chậm rãi nghiệm ra thì tốt rồi.
Máy bay cất cánh, Yến Thanh Ti nhìn ra ngoài cửa sổ, Dung Thành cách càng lúc càng xa.
Bỗng nhiên cô có cảm giác thân nhẹ như chim én, tựa như chuẩn bị bắt đầu một cảm giác nhân sinh mới.
Đi qua những ngày đem tối, nặng nề, rốt cuộc ánh sáng cũng đến với thế giới của cô.
Tay cô bị Nhạc Thính Phong nắm lấy, hai người mười ngón đan chặt vào nhau.
Chiếc nhẫn trên ngón tay phản chiếu ánh sáng chói mắt.
…
Nhạc phu nhân còn chưa mở mắt đã duỗi lưng một cái thật thoải mái. Bà có cảm giác vừa trải qua một giấc ngủ thật tốt, lâu rồi chưa được ngủ ngon như vậy.
Thật không ngờ, ở trên máy bay mà cũng có thể ngủ được sâu như thế.
Khoan đã, không đúng… thắt lưng Nhạc phu nhân còn chưa thẳng trở lại thì bà đã ý thức được một vấn đề, hình như bà… còn chưa… làm thủ tục xong mà?
Hình như bà bị người ta… bắt cóc. Hiện tại chẳng phải là…
Ngay sau đó, Nhạc phu nhân ngồi bật dậy, ánh mắt mở to nhìn quanh bốn phía, sau đó bà kinh ngạc trợn trừng mắt. Không phải chứ, con tin bây giờ được đãi ngộ tốt như vậy sao, còn được ngủ trong phòng sang trọng thế này?
Trong phòng bố trí vô cùng xa hoa, thanh nhã mà u tĩnh, vật trang trí trong phòng đều xinh đẹp, tỉ mỉ vô cùng.
Nhạc phu nhân là người luôn theo đuổi cuộc sống chất lượng, nhìn một phòng được trang hoàng thế này, trong lòng bà không khỏi tán thưởng.
Nhưng rất nhanh, bà liền lập tức lấy lại ý thức. Hiện tại không phải lúc nhận xét cách trang hoàng của người ta đâu.
“Phi, đã bị người ta bắt được rồi, một cái con tin thì quan tâm làm gì chuyện trang hoàng thế
nào?”
Nhạc phu nhân gọi một tiếng: “Này… có ai không?”
Cạch một tiếng, cửa phòng bật mở.
“Tỉnh rồi? Ngủ lâu như thế, xem ra buổi sáng hôm nay thật sự mệt mỏi nhỉ?”
Thanh âm của Hạ An Lan truyền tới mà Nhạc phu nhân còn nghĩ mình nghe nhầm, vội quay phắt đầu lại, không ngờ thấy Hạ An Lan bằng xương bằng thịt tiêu sái tiến vào, bà thật sự không biết phải tỏ thái độ gì lúc này nữa.
“Hạ An Lan… Sao lại là ông? Ông… ông dám bắt cóc tôi? Dù ông có là tổng thống nhưng ông làm thế là phạm pháp. Hạ An Lan, ông quản thực đã vô sỉ tới mức không có cảnh giới rồi.”
Hạ An Lan: “Cám ơn!”
Nhạc phu nhân phát điên: “Tôi không khen ông đâu, ông còn có mặt mũi cám ơn à?”
Hạ An Lan đi tới trước mặt bà: “Đói bụng không?”
“Đừng có đánh trống lảng với tôi, lần này ông quá đáng rồi đấy. Ông dựa vào cái gì mà giữ tôi lại, dựa vào cái gì mà không cho tôi đi? Tôi là người, ông là gì của tôi hả? Ông nói đi, nếu ông không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng thì tôi sẽ không bỏ qua đâu. Hiện tại tôi không nói gì với cha mẹ hai bên biết là vì tôi muốn cho ông mặt mũi, không muốn hai nhà náo loạn lên.”
Lần này Nhạc phu nhân bị chọc tức thật rồi. Trách không được, sáng nay Hạ An Lan lại thành thật như thế.
Cảm tình vừa nhen đã bị phá hư, vậy mà ông còn dám bắt cóc bà?
Hạ An Lan nhìn bà không nói chuyện, hai mắt thâm thúy cất giấu những cảm tình không thể nói rõ.
Nhạc phu nhân bị nhìn tới mức không thoải mái: “Tôi cảnh cáo ông, ông…”
Hạ An Lan đột nhiên cúi đầu hôn bà: “Tôi không cho em đi, bởi vì… tôi thích em.”