Tần Cảnh Chi buông một câu rồi đi mất.
Yến Thanh Ti nhìn tấm danh thiếp, nhếch miệng, sao cô lại không phải hạng người đó chứ, cô chính là hạng người như thế đấy!
Yến Thanh Ti tính xoay người rời đi, lại thấy Hứa Thiến Hi đang đứng trong góc, âm thầm quan sát cô.
Yến Thanh Ti thấy trong lòng lạnh xuống, cô nheo mắt, Hứa Thiến Hi rõ ràng là đang tính kế chuẩn bị trả thù cô.
Tiểu Từ xách đồ cho Yến Thanh Ti, nói: "Chị, mình về thôi."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Đi thôi."
Ngày mai cô rời khỏi Cảnh thành rồi sẽ tới Lạc thành quay Trấn Hồn Khúc, cứ cẩn thận, tránh được đêm nay, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
Nơi quay phim cách chỗ cô ở cũng không tính là xa, lái xe cũng chỉ mất tầm nửa tiếng là tới.
Chỉ là, không ngờ giữa đường xe tự nhiên lại bị chết máy.
Yến Thanh Ti ngồi ở ghế phụ, đầu óc mệt mỏi, thiếp đi.
Tiểu Từ xuống xe kiểm tra một vòng, cũng không biết rốt cuộc bị hỏng ở đâu, nơi này cách chỗ họ ở không xa, lái xe cũng chỉ tầm mười mấy phút, cậu ngẩng lên nhìn xung quanh, lại chẳng có ai cả.
Tiểu Từ luống cuống, nói với Yến Thanh Ti còn đang ở trong xe: "Chị, chị ơi...... Xe bị chết máy rồi, em không biết sửa......."
Yến Thanh Ti mở mắt, mọi thứ trước mắt đều quay cuồng, mới đầu cô còn tưởng là do quá mệt, nhưng hiện tại, với kinh nghiệm bao năm sống trong nguy hiểm, Yến Thanh Ti đang mê man cũng cảm thấy có gì đó bất thường ở đây.
Cô nói: "Mẹ nó, bị hại rồi."
Yến Thanh Ti cố gắng ấn vào lòng bàn tay.
Tiểu Từ sửng sốt: "Chị.... Chị bị sao thế?"
Yến Thanh Ti ôm lấy cái đầu đang không tỉnh táo của mình, nói: "Có người bỏ thuốc vào bia, sẽ có người đuổi tới đây nhanh thôi, Tiểu Từ, đổi quần áo cho chị......"
Yến Thanh Ti có thể đoán ra được người đang muốn đối phó với cô là ai, là Hứa Thiến Hi chứ còn ai vào đây nữa, chỉ là Yến Thanh Ti không ngờ cô ta sẽ ra tay nhanh như vậy.
Từ đầu tới cuối, cô chỉ uống đúng cốc bia mà đạo diễn đưa cho cô, chắc chắn cốc bia đó có vấn đề.
Tiểu
Từ hoảng loạn, cậu chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ, nhưng từ trước tới nay Yến Thanh Ti bảo gì thì cậu sẽ nghe thế, cậu vội vàng cởi quần áo của mình ra đưa cho cô.
Yến Thanh Ti cắn đầu lưỡi, cơn đau buốt cùng máu tươi kích thích trí não cô trở nên tỉnh táo hơn.
Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Từ, Yến Thanh Ti cũng thay xong quần áo.
Vừa mặc đồ lên: "Chị, phía trước có xe tới."
Xe sắp đi tới, Yến Thanh Ti biết người của Hứa Thiến Hi đến rồi, cô tóm lấy tay Tiểu Từ: "Người họ tìm là chị, Tiểu Từ, em mặc quần áo của chị rồi đi trước, đánh lạc hướng họ, kể cả họ có tóm được em, thấy em không phải là chị cũng sẽ thả em thôi, xin lỗi........."
Tim Tiểu Từ đập thình thích: "Chị, chị yên tâm, em biết, chỉ cần chị không sao là được, em là đàn ông, em sẽ bảo vệ chị......."
Tiểu Từ nói xong, nhảy xuống khỏi xe rồi chạy về phía sau.
Người trên chiếc xe đó nhìn thấy, lập tức đuổi theo, không có ai xuống xe cả.
Yến Thanh Ti mở cửa xe ra, đi xuống, lảo đảo chạy về phía trước, cô đi chân đất, lúc chạy mà đi guốc thì phiền phức lắm, những người đó bắt được Tiểu Từ rồi phát hiện ra không phải là cô nhất định sẽ quay ngược lại, cô không thể ở trên xe mãi được.
Thế nhưng, mấy người đó lái xe nên rất nhanh đã tóm được Tiểu Từ, phát hiện ra không phải Yến Thanh Ti, chúng đạp Tiểu Từ mấy cái rồi quay ngược đầu lại đuổi theo cô.
Tiểu Từ đau đớn nằm vật xuống đất, cậu móc điện thoại ra, run rẩy ấn 110.
"Alo, tôi..... muốn báo cảnh sát, chỗ tôi có người bị bắt cóc.... các anh mau, phải mau lên đi…….”
-------------
Nhạc thổ hào: Lần này thì dao cũng không đủ đô nữa rồi, dám động vào người phụ nữ của ông à