Lúc hai người diễn chung, Tằng Khả Nhân còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô, NG rất nhiều lần.
Thậm chí, có khi đến lời thoại cô ta còn không đọc được, điều này làm cho Tống Thanh Nhạc như muốn phát điên lên.
Anh trai cô ta là Tằng Niệm Nhân mua rất nhiều trái cây tới cho đoàn làm phim, còn tự mình đóng gói một giỏ quà rất đẹp tới gặp Yến Thanh Ti.
“Yến tiểu thư, lần trước em gái tôi làm sai, tôi là anh trai, thay mặt nó xin lỗi cô. Nhưng cô cũng đã báo thù rồi, chuyện này coi như xí xóa có được không? Nếu sau này Khả Nhân còn làm Yến tiểu thư mất hứng thì không cần cô phải ra tay, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó.”
Tằng Niệm Nhân lúc nào cũng ra vẻ công tử nhà giàu, thân mang đồ tây, ống quần cao lộ ra mắt cá chân tinh xảo, cả người tràn đầy thành ý khi nhận lỗi.
Đáng tiếc, Yến Thanh Ti lại chẳng có bao nhiêu cảm tình với hắn ta. “Đâu có, tuy tôi là người lòng dạ hẹp hòi, yêu ghét rõ ràng, nhưng chỉ cần em gái anh không tới tìm chết thì tôi cũng chẳng thèm so đo với cô ta.”
Trên mặt Tằng Niệm Nhân có vẻ xấu hổ: “Vậy… đa tạ Yến tiểu thư.”
Tằng Niệm Nhân rời đi rồi, Quý Miên Miên nói thầm với Yến Thanh Ti: “Chị, em thấy Tằng Khả Nhân thay đổi rồi.”
“Thay đổi thế nào?”
Quý Miên Miên nghĩ nghĩ, đáp: “Em không nói rõ được, nhưng có vài lần em thấy cô ta nhìn chị, ánh mắt đó… nếu không phải cô ta còn sống sờ sờ ra thì em còn nghĩ cô ta chết rồi ấy. Rất đáng sợ!”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Chuyện này cũng bình thường thôi, về sau chú ý tới cô ta một chút.”
Cô làm nhục Tằng Khả Nhân như thế, cô ta không hận cô mới là kỳ quái đấy.
Quý Miên Miên gật đầu: “Vâng, chị yên tâm đi, em sẽ không rời mắt khỏi cô ta.”
“Miên Miên, chị vẫn chưa hỏi em, em và Diệp Thiều Quang thế nào rồi, anh ta có đùa giỡn lưu manh với em không?” Hiện tại đang rảnh rỗi, Yến Thanh Ti không nhịn được hỏi ra điều trong lòng vẫn tò mò bấy lâu nay.
Quý Miên Miên cả giận nói: “Anh
ta dám cáo trạng với chị ạ? Hắn lại dám cáo trạng trước, là hắn đòi ngủ với em trước, sao em có thể chịu thiệt thòi được.”
“Thế rồi sao?”
Quý Miên Miên nói rất hùng hồn: “Nên em ngủ lại đó luôn. Chị cứ yên tâm đi, sau đó em không bao giờ cho hắn ngủ với em nữa, toàn làm em ngủ với hắn.”
Yến Thanh Ti đỡ lấy trán, cảm thấy hơi đau đầu.
Cô nên nói thế nào với Quý Miên Miên đây? Mặc kệ hai người ai ngủ với ai nhưng vẫn giống nhau cả thôi, trong lòng Diệp Thiều Quang đều là được ăn lợi lộc rồi.
Tên yêu nghiệt Diệp Thiều Quang kia rốt cuộc là đang đào hố Quý Miên Miên hay là để Quý Miên Miên đào hố chôn hắn đây?
Vấn đề này làm cho Yến Thanh Ti nhức đầu cả một ngày, đến tối liền quay về nghỉ ngơi.
Quý Miên Miên mở cửa ra, chạy tới chạy lui cả ngày, cô đã mệt muốn chết rồi, đèn cũng không thèm bật đã đá giầy ra, nằm phịch xuống giường.
Khách sạn bọn họ ở trung tâm thị trấn, phòng không lớn, ở nhiều ngày như thế nên chỉ cần nhắm mắt cũng có thể ngã xuống giường một cách chính xác.
Quý Miên Miên lười cởi cả áo, trực tiếp nằm xuống, nhưng vừa nằm xuống đã thấy không đúng. Trên giường cô có người, mẹ nó, cô nghèo thế này mà còn được kẻ trộm viếng thăm cơ đấy?
Quý Miên Miên lập tức bật dậy, đứng trên giường, đạp lên bụng tên trộm kia.
Rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng đàn ông: “Quý Miên Miên, em định mưu sát chồng đấy à?”
Quý Miên Miên khựng lại, mẹ nó, sao giọng tên trộm này nghe quen vậy?
Kẻ trộm dưới chân cô gầm lên một tiếng: “Quý Miên Miên, em lấy chân ra ngay, em đạp anh tàn phế rồi xem sau này em ngủ với ai hả?”