Qúy Miên Miên hừ một tiếng: “Đây chính là gã anh trai âm dương quái khí của Tằng Khả Nhân. Hai ngày nay hắn ta tiếp cận chị Thanh Ti suốt, tôi cảm thấy bọn họ có ý đồ xấu.”
Diệp Thiều Quang vỗ vỗ đỉnh đầu Quý Miên Miên, nói rất yêu chiều: “Đúng rồi, rất thông minh, em gái bị cạo trọc cả đầu, hắt sơn đầy người mà anh ta lại đi săn đón, theo đuổi, thế thì bị coi thường chết đi ấy.”
Quý Miên Miên gật đầu: “Đúng thế, đúng là rất đáng khinh. Anh xem vẻ mặt bỉ ổi của hắn, vừa nhìn đã thấy không có gì tốt đẹp rồi.”
Diệp Thiều Quang nhìn Tằng Niệm Nhân, cười khẩy: “Miên Miên, hôm nay anh trai dạy em một câu, mặt sau của những kẻ dễ bị coi thường là lòng dạ cực kỳ đen tối.”
Quý Miên Miên ngẩng đầu: “Anh cũng thế à?”
Diệp Thiều Quang thẳng thắn đáp: “Đương nhiên rồi, anh không mưu đồ bất chính với em thì có thể được như này sao? Nhưng mưu đồ của anh với của hắn… không giống nhau.”
Anh thấy Yến Thanh Ti đã chịu không nổi, lấy nhẫn ra đeo lên, lắc lắc viên kim cương to tướng trên tay, nói: “Thấy không? Lão nương là gái đã có chồng, đừng có bày ra cái điểm tâm tư này của anh nữa. Cũng đừng nghĩ câu dẫn tôi, bằng không chồng tôi là một hang dấm chua, sẽ dìm chết anh đấy.”
Yến Thanh Ti chưa từng nghĩ sẽ dây dưa với Tằng Niệm Nhân, cô cảm thấy người này thật quá buồn cười.
Tằng Niệm Nhân cười như có như không: “Không ngờ đã bị cô nhìn ra mất rồi, nhưng… kết hôn thì có sao đâu, ai mà chẳng có quyền theo đuổi người đẹp. Cô không thể đoạt mất tự do của tôi được.”
Yến Thanh Ti xem thường, nói: “Hừ, anh đúng là, em gái anh bị tôi biến thành quỷ, anh còn có thể đi thích kẻ thù của cô ta, anh đúng là biến thái.”
“Chuyện này thì… cũng bình thường. Huống chi chuyện chẳng có gì nghiêm trọng, cô là cô gái có cá tính, tôi không thích mới là không bình thường đó.
Yến Thanh Ti đánh giá hắn từ trên xuống dưới, Tằng Niệm Nhân khá đẹp trai, rất nhiều cô gái trong
đoàn làm phim đều thích hắn, chỉ hận không thể biến hắn thành bạch mã hoàng tử của riêng mình.
Nhưng Yến Thanh Ti lại cảm thấy con người gã này rất không thành thật.
Cô cười nhưng trong lòng không cười, đáp: “A, anh nói cũng đúng, nhưng đáng tiếc… tôi không tin lời anh nói.”
“Vậy tôi phải làm thế nào cô mới tin tôi?”
“Làm thế nào cũng sẽ không tin. Anh muốn gì tôi đều nhận ra, có cần tôi nói cho anh biết anh đang có ý đồ gì không?”
Tằng Niệm Nhân gật đầu: “Được, cô nói đi.”
Yến Thanh Ti châm chọc đáp: “Anh muốn giúp em gái hết giận, nhưng biện pháp bình thường lại vô dụng với tôi. Anh nghĩ tới chuyện dùng mỹ nam kế, trước tiên quyến rũ tôi mắc bẫy, làm tôi yêu anh, sau đó mới để lộ tin tức tôi đã kết hôn. Đến lúc đó tôi thân bại danh liệt, sau đó anh sẽ nói là tôi không chịu nổi cô đơn, lại ham phú quý,… đại khái sẽ là như thế… Nhưng có khi các người còn biệp pháp tốt hơn nữa ấy chứ.”
Trong mắt Tằng Niệm Nhân hiện ra vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó liền nhanh chóng giải thích: “Sao có thể, tôi không phải loại người đó đâu.”
Yến Thanh Ti không kiên nhẫn, đáp: “Anh không phải loại người như thế cũng chẳng liên quan gì tới tôi. Tôi chưa bao giờ tin, cũng không phải là kẻ người gặp người yêu đâu.”
“Huống hồ, chồng tôi còn đẹp trai hơn anh, tôi có ngu đâu mà bỏ một con phượng hoàng để leo lên lưng một con chim trĩ chứ?”
Yến Thanh Ti bỏ lại vẻ mặt đang đầy kinh ngạc của Tằng Niệm Nhân mà đi, rồi đột nhiên lại xoay người nói: “Tôi đã từng nói với em gái của anh, giờ lại nói với anh câu này, đừng có tâm tư chọc tới tôi, tôi không phải người anh có thể trêu vào đâu.”