Nhạc phu nhân vội vàng tránh khỏi Hạ An Lan: “Chuyện này… nói sau đi. Hiện tại tôi không cho ông theo đuổi tôi gì hết, dù sao bụng ông rất đen tối, không phải người tốt. Tôi chờ một tháng đi qua, xem biểu hiện của ông thế nào đã.”
Hạ An Lan gật đầu: “Tốt, em sẽ được như ý.”
Kỳ thực, ông đã chắc chắn trong lòng rằng, dù có hết một tháng cũng sẽ không buông tay.
Dù sao, đã chia cách nhiều năm, giờ mới được gặp lại, sao ông có thể buông tay được?
…
Diệp Thiều Quang một mình lăn lộn trên giường, nhìn trần nhà tối đen như mực, nghe tiếng mưa tí tách bên ngoài mà phiền não vô cùng.
Anh muốn cùng Quý Miên Miên nói chuyện thân mật, không ngờ lại bị con hồ ly tinh Yến Thanh Ti kia cướp mất.
Đêm nay rất dài, chỉ có hai cô gái kia là ngủ ngon mà thôi.
Diệp Thiều Quang cứ trằn trọc lăn qua lăn lại làm chiếc giường kêu cọt kẹt, nghe thấy âm thanh đó lại nghĩ tới thanh âm hai người chiến đấu đêm hôm qua.
Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Thiều Quang lấy điện thoại cầm tay ra xem giờ, thấy đã 1 giờ sáng.
Tiếng mưa bên ngoài vẫn không ngừng rơi, Diệp Thiều Quang tâm tình phiền chán, cuối cùng ngồi dựng dậy.
Anh đẩy cửa sổ ra, mưa phùn lập tức hắt vào. Đêm mưa nhưng không quá lạnh, Diệp Thiều Quang đứng đấy để gió thổi vào người một hồi, trong lòng càng không thoải mái.
Anh lẩm bẩm: “Mất hứng thật, cần có người chia sẻ mới đúng. Nên tìm ai đây?”
Diệp Thiều Quang nheo mắt lại, đóng cửa sổ lại, sau đó lấy từ trong va li ra một cái áo gió màu đen, mặc vào và đi ra ngoài.
Ông mất hứng nên phải tìm kẻ nào đó mất hứng cùng mới được.
Làm gì có chuyện chỉ có mình anh không ngủ ngon chứ?
Đêm đã khuya, mọi người trong khách sạn đều đã ngủ, Diệp Thiều Quang không nghĩ tới còn có thể gặp được người khác còn thức.
Anh thấy Tiểu Từ ngồi ở hành lang, bên chân có hai, ba vỏ chai rỗng, nhìn là biết cậu ta mượn rượu giải sầu.
Khóe miệng Diệp Thiều Quang giật giật một chút, nửa đêm không ngủ còn ở ngoài này
uống rượu, sao không vào phòng mà uống chứ?
Anh ta quên luôn rằng chính mình cũng nửa đêm không ngủ còn ra ngoài “đi dạo”.
Diệp Thiều Quang định không để ý tới Tiểu Từ mà cứ thế đi qua, nhưng lại bị Tiểu Từ cản lại: “Anh muốn đi đâu?”
“Ra ngoài, liên quan gì tới cậu chứ?”
“Hiện tại anh là trợ lý của chị Thanh Ti, không thể làm xằng làm bậy được. Hơn nữa, tôi không tin anh ra ngoài làm chuyện gì tốt.” Tiểu Từ biết Diệp Thiều Quang không phải người tốt, người này nửa đêm ra ngoài chắc chắn là để làm chuyện xấu.
Diệp Thiều Quang nở nụ cười, đúng là rất hiểu biết nhau đấy.
Quả thực giống hệt Quý Miên Miên hay nói, đã ra ngoài chắc chắn không phải làm chuyện gì tốt.
“”Chính vì là trợ lý của cô ấy nên mới phải đi làm chuyện này.” Diệp Thiều Quang đi vòng qua trước Tiểu Từ.
Đi được vài bước, bỗng nhiêu anh lại quay lại: “Tâm tình không tốt à?”
Tiểu Từ cắn răng, hỏi thế này là cười nhạo cậu phải không? Không phải tất cả vì anh mà ra sao?
Diệp Thiều Quang hất cằm: “Mất hứng thì đi làm gì đó cao hứng đi. Đi theo tôi.”
Tiểu Từ…
Hai người ra khỏi khách sạn, mưa phùn lất phất làm quần áo nhanh chóng bị ướt. Trên người Tiểu Từ chỉ mặc một bộ đồ mỏng nên nhanh chóng bị rét run.
Cậu vuốt nước mưa trên mặt: “Này, anh muốn làm gì?”
Diệp Thiều Quang mặc một cái áo gió màu đen có thể chống thấm, cả người một cây màu đen như hòa lẫn với bóng đêm, nhìn giống hệt một tuyệt thế cao thủ. Xung quanh đều đã tắt hết đèn, cả thị trấn chìm trong tĩnh lặng.