Yến Thanh Ti khinh bỉ, thuận miêng nói: "Ờ, cảm ơn."
"Chỉ vậy thôi?"
Bộp, Yến Thanh Ti bật đèn trên đầu giường lên.
Ánh đèn mờ ảo ấm áp, nhưng ánh mắt Yến Thanh Ti lại chói dị thường, cô nói: "Vậy anh muốn thế nào? Lên giường?"
Đầu lưỡi Yến Thanh Ti đều bị cắn rách hết cả, lúc mới tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy đau mỗi đầu.
Giờ đầu óc thanh tỉnh rồi, vết thương ở đầu lưỡi lại bắt đầu ẩn ẩn đau, đặc biệt là lúc nói chuyện, răng sẽ cạ vào vết thương, càng khiến cô đau tợn.
Nhạc Thính Phong tức không nói nổi: "Em...... Yến Thanh Ti, em có biết cái gì gọi là biết ơn không thế hả?"
Anh là một người đàn ông bình thường, anh quả thật cũng muốn ngủ với Yến Thanh Ti, nhưng khi những lời này nói ra từ miệng cô dễ dàng như vậy, anh lại không thể nào nói nổi, anh chỉ cảm thấy, đây là sỉ nhục lớn nhất đối với một người đàn ông.
Yến Thanh Ti châm chọc: "Ồ, Nhạc thái tử của chúng ta còn muốn chơi trò tình yêu thuần khiết với tôi à, muốn chơi trò này thì đừng có tới tìm tôi, tôi chẳng phải làm người trong sáng gì đâu, hơn nữa, tôi vốn là đứa vong ơn bội nghĩa nhất đấy, cũng chẳng biết cái gì gọi là biết ơn cả.”
Dĩ nhiên là cô biết ơn cứu mạng của Nhạc Thính Phong, nhưng không có nghĩa là cô phải tha thứ cho tất cả những gì anh đã làm trước đây.
Nhạc Thính Phong đầy một bụng tức, anh muốn bùng nổ, nhưng nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Yến Thanh Ti, mắt còn đọng tơ máu, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng, tất cả cơn tức giận đều nghẹn lại, không thể lên cơn điên được nữa.
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Được được, em không trong sáng, nhưng con mẹ nó, tôi trong sáng được chưa? Đi ngủ."
Anh xoay người nằm xuống kéo chăn lên, quay lưng lại với cô, tỏ ra không thèm để ý tới cô nữa.
Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ sáng.
Yến Thanh Ti nằm xuống, cô không ngủ được, trong đầu chỉ hiện lại hình ảnh nguy hiểm nhất ngày hôm này.
Phải, theo lí mà nói, cô nên cảm ơn Nhạc Thính Phong.
Nhưng cô không thể nói ra miệng được, không phải cô già
mồm, chỉ là trong lòng cô vẫn hận người đàn ông này, những khuất nhục ngày hôm đó, cô không thể quên được.
Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong quay lưng lại với nhau, giống như ngày hôm đó ở nhà Nhạc Thính Phong, người ở đầu này, người ở bên kia, phía giữa còn cả một khoảng cách rộng.
Yến Thanh Ti nhắm mắt, cô nghĩ tới Hứa Thiến Hi, nên trả thù cô ta thế nào thì được đây?
Không chỉnh cô ta, chẳng phải uống phí mất công sức của cô rồi sao.
Yến Thanh Ti tính toán trong đầu, nghĩ mọi cách, món thù này nếu cô không trả, thật đúng là có lỗi với biệt danh của cô.
Bỗng bên hông nặng trịch, cánh tay dài của Nhạc Thính Phong lại đè lên cô rồi.
Yến Thanh Ti, mẹ nó!
"Chẳng phải anh trong sáng lắm sao, có giỏi thì đừng có dính vào tôi."
Nhạc Thính Phong hầm hừ: "Còn trong sáng hơn cả chùm chăn nói chuyện đấy? Ngủ đi."
Yến Thanh Ti cười lạnh, cô bỗng xoay người, thọc thẳng tay xuống phía dưới của Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong hít một hơi lạnh, trong màn đêm, hơi thở của anh dần trở nên nặng nề.
Yến Thanh Ti chậm rãi nói: "Có giỏi thì anh tiếp tục trong sáng nữa đi."
Nhạc Thính Phong nghiến răng, gân xanh nổi đầy trán: "Ông đây......."
Người phụ nữ trong lòng anh là một con hồ li tinh, vóc dáng đẹp, quan trọng là, anh đã nhớ nhung cô không biết bao nhiêu ngày rồi.
Nhưng hiện tại, anh như một người quyết tâm giảm béo, đã ăn theo chế độ nhiều ngày, bỗng có người cầm thịt kho tàu thơm phức tới đặt trước mặt, vậy anh ăn hay không ăn đây?
Ăn thì bao công lao đổ sông đổ biển, sẽ bị người ta coi thường, nhưng nếu không ăn...... Lại quá có lỗi với bản thân.
----------