Yến Thanh Ti cười nói: “Vậy tốt quá, con cũng đang định nói với bác chuyện đó.”
Thanh âm Hạ An Lan mềm mại xuống, hỏi: “Con thế nào, có bị thương không?”
Yến Thanh Ti sờ cổ: “Không ạ, chỉ trầy chút xíu da thôi, qua hai ngày là lại tốt thôi. Đúng rồi, chuyện này, bác đừng để mẹ con biết nhé?”
Hạ An Lan xoa trán: “Đương nhiên là bác không dám nói rồi. Nếu cô ấy mà biết sợ lại làm ầm lên, có khi vỡ tim luôn ấy chứ…”
Ông còn chưa nói xong, cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra: “Nói cái gì cơ?”
Hạ An Lan ngẩng đầu, thấy Nhạc phu nhân đứng ở cửa, ánh mắt nhìn ông rất không tốt.
Yến Thanh Ti nghe thấy giọng của Nhạc phu nhân thì không nhịn được cười.
Nhạc phu nhân từ từ tiến lại: “Có chuyện gì mà không dám nói cho tôi biết?”
Hạ An Lan hắng giọng: “Làm gì có.”
Nhạc phu nhân: “Ai ngất đi cơ?”
Hạ An Lan: “Em nghe nhầm rồi.”
Nhạc phu nhân: “Ai đau tim cơ?”
Lần đầu tiên Hạ An Lan cảm thấy thế nào là bại không đường lui.
Trước kia toàn là ông dồn ép Nhạc phu nhân đó. Ông sờ sờ mũi: “Đương nhiên không có… Sao em lại sang đây?”
Nhạc phu nhân hừ hai tiếng: “Tôi không đến thì sao nghe được những gì ông vừa nói. Hạ An Lan, không phải ông lén lút là gì ám muội sau lưng tôi đấy chứ?”
Nhạc phu nhân dậy thì nhận ra Hạ An Lan vẫn chưa về ngủ nên tới đây xem, vừa tới cửa đã nghe được mấy câu kia.
Hạ An Lan lập tức nói: “Tất nhiên là không rồi, em đừng có hiểu lầm thế, anh chỉ đang... nói chuyện điện thoại… với Thanh Ti.”
Nhạc phu nhân sửng sốt: “Thanh Ti…”
“Đúng rồi, Thanh Ti…”
Nhạc phu nhân bắt lấy tay Hạ An Lan, thấy dãy số hiện lên rất xa lạ thì cả giận mắt: “Ông nói dối ai hả, đây có phải số của Thanh
Ti đâu?”
“Điện thoại còn chưa nghe, sao em biết không phải anh đang nói chuyện với con bé chứ?”
Nhạc phu nhân cướp lấy điện thoại, áp lên tai: “Này, Thanh Ti, là con à?”
Yến Thanh Ti vội nói: “Mẹ, con đây, mẹ… đi kiểm tra bác đấy à? Mẹ yên tâm, bác không làm gì mờ ám đâu, bác rất thật thà mà.”
Mặt Nhạc phu nhân đỏ lên: “Không phải, mẹ thấy ông ấy nửa đêm canh ba còn chưa đi ngủ, lén lút nói chuyện điện thoại, còn nói cái gì mà không thể nói cho bà ấy, hai người đang có bí mật gì à?”
“Không có đâu ạ… Làm gì có bí mật gì, mẹ là mẹ con, sao con có thể lừa mẹ được?”
Nhạc phu nhân không quá tin tưởng: “Vậy vừa rồi hai người nói chuyện gì? Sao muộn vậy rồi mà con còn chưa ngủ?”
“A, con vừa hoàn thành một cảnh quay đêm, chuẩn bị ngủ đây ạ!”
Nhạc phu nhân vừa nghe đã oán thán: “Muộn vậy rồi mà còn đi quay nữa, đạo diễn của bọn con bị làm sao thế, sao muộn thế rồi còn không cho đi ngủ chứ?”
“Cái này do kịch bản đòi hỏi thôi ạ, mẹ, mẹ mau đi ngủ đi, đừng thức đêm nữa.”
Nhạc phu nhân rất đau lòng: “Mẹ biết rồi, con mau nghỉ ngơi đi, muộn vậy rồi còn quay phim, chắc vất vả lắm. Hay mẹ tới thăm con nhé?”
Yến Thanh Ti vừa nghe đã vội từ chối: “Không cần, không cần… Mẹ, thật sự không cần đâu, con ở đây rất tốt mà, mẹ và bác cứ vui vẻ đi, đừng lo cho con.”
Nhạc phu nhân liếc nhìn Hạ An Lan: “Mẹ chán muốn chết rồi ấy. Được rồi, không nói chuyện nữa, con mau đi ngủ sớm đi. Cần cái gì thì phải nói với mẹ, mẹ mang tới cho con.”
Yến Thanh Ti đáp: “Vâng, con biết, con cúp máy đây. Mẹ ngủ ngon nhé!”
“Ngủ ngon!”