Du Dực chỉ nói một câu: “Không liên quan gì tới cậu. Là đàn ông thì nên học chút quyền cưới đi, để cho nữ nhân cõng mình thì còn ra cái thể thống gì nữa?”
“…”
Diệp Thiều Quang…
Anh há hốc mồm nhìn theo Du Dực, không biết nên nói gì cho tốt. Không đúng, anh ta căn bản không có mặt mũi ý kiến gì.
Trong lòng Diệp Thiều Quang ^&*^^%... Mẹ nó, sao ông ta… sao ông ta biết hết tất cả vậy?
Không phải đêm đó ông ta ở ngay bên cạnh nhìn anh phóng hỏa đấy chứ?
Hình như chuyện người mình thích cõng mình ở trong mắt người khác có hơi… dọa người thì phải?
Diệp Thiều Quang sờ sờ mũi, không còn mặt mũi nào đuổi theo nữa, đành xoay người quay về tìm Quý Miên Miên.
Diệp Thiều Quang quay về phòng ngủ thì thấy Quý Miên Miên vừa dậy.
Thấy vẻ mặt như có thâm cừu đại hận của Diệp Thiều Quang, cô không nhịn được hỏi: “Anh làm sao thế? Nghĩ tới chuyện gì à?”
Diệp Thiều Quang ngồi xuống, vuốt cằm nói: “Anh cảm thấy người kia rất giống một người mà mình đã gặp.”
“Người nào cơ?” Quý Miên Miên thuận miệng hỏi.
“Chính là người đã đưa Yến Thanh Ti về đấy, chính là người luôn đội mũ trùm kín đầu ấy.” Trong đầu Diệp Thiều Quang vẫn nghĩ tới Du Dực, ông ấy đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt…
Căn bản chính là ánh mắt kia làm Diệp Thiều Quang thấy cực kỳ quen thuộc. Loại quen thuộc này không nói rõ cho anh biết là ai nhưng vẫn làm anh rối rắm trong lòng.
Quý Miên Miên không hiểu: “A, ông ấy làm sao? Không phải là bạn của chị Thanh Ti sao?”
Diệp Thiều Quang ngả người nằm ra giường: “Đúng vậy, chính là bằng hữu, nhưng anh cảm thấy người đó rất quen thuộc, khí chất quen mà ánh mắt cũng quen…”
“Nghĩ nhiều thế, quen thì quen thôi, quan hệ gì tới anh đâu. Chỉ cần không làm tổn thương tới chị Thanh Ti là được rồi.”
Diệp Thiều Quang sờ sờ cằm: “Nhưng ông ấy…”
“Ông ấy làm sao?”
Diệp Thiều Quang nhìn Quý Miên Miên, ánh mắt có chút ai oán. Sao anh có thể nói là ông ấy nhìn
thấy Quý Miên Miên cõng anh được chứ?
“Không có gì…”
Quý Miên Miên không hỏi lại mà thuận miệng nói: “Anh nói xem… Anh em Tằng Niệm Nhân này rốt cuộc định làm gì chứ? So với tên Du Hí kia thì còn thiếu não hơn nhiều, chưa từng gặp bọn nào thèm chết đến thế.”
Quý Miên Miên vô tình nói ra một câu làm cho lòng Diệp Thiều Quang sáng ngời, Du gia…
Anh đứng bật dậy: “Anh biết… anh nhớ ra rồi…”
Nói xong, anh vội khoác áo lên.
Quý Miên Miên thấy anh ta chạy ra cửa thì hô: “Này, anh nhớ ra cái gì, đi đâu thế hả? Một chút nữa còn phải làm chuyện chính sự đấy.”
Diệp Thiều Quang đã chạy xa rồi. Anh chạy ra khỏi khách sạn, chạy tới ngã tư đường nhưng không tìm thấy Du Dực đâu cả.
Ánh mặt trời chiếu lên người, một chốc lát anh thấy ấm hẳn lên.
Diệp Thiều Quang đột nhiên nhún nhún vai: “Quên đi, đúng là chả có liên quan gì tới mình cả.”
Người kia có phải Du Dực không thì cũng liên quan gì tới anh đâu, anh để ý nhiều như thế làm gì?
…
Ra khỏi khách sạn, Du Dực nhìn thoáng qua, tâm tình phức tạp, cũng có chút cảm khái và lo lắng trong lòng.
Ông định ở lại bảo vệ cô một vài ngày, nhưng… bên cạnh cô có rất nhiều người, ông ở lại chỉ đem đến cho cô phiền toái mà thôi. Cho nên, ông chỉ đành rời đi.
Ông không dám chờ Yến Thanh Ti tỉnh lại, chỉ sợ con bé tỉnh lại rồi ông sẽ luyến tiếc không đi nổi.
Du Dực đi qua ngã tư đường, nhìn quang cảnh xung quanh, đột nhiên ông nghĩ tới lời nói của Yến Thanh Ti: Chờ trời sáng, con sẽ dẫn chú đi tham quan.
Khóe môi Du Dực cong lên, trời sáng rồi, chú sẽ một mình đi trên con đường con đã đi, ngắm những phong cảnh mà con đã ngắm, vậy là đủ rồi.