Tằng Khả Nhân oán hận nói: “Tôi muốn báo thù cho anh trai tôi. Yến Thanh Ti, cô giết anh trai tôi, đó là anh trai tôi, anh trai duy nhất của tôi…”
Tằng Khả Nhân rống lên làm cho toàn bộ người trong trường quay đều nghe rất rõ ràng.
Ai nấy đều nghe được thông tin chính, anh trai của Tằng Khả Nhân chết rồi sao?
Trời ạ, đúng là tin giật gân.
Là bị Yến Thanh Ti giết chết ư?
Mẹ nó, thực sự là tin tức kinh người, mau nghe đi, ghi hình lại mau.
Mặt Yến Thanh Ti không đổi sắc: “Anh cô chết vì chích ma túy quá liều, sao lại đổ vấy cho tôi? Tằng Khả Nhân, tôi hy vọng cô có thể biết rõ ràng đúng sai, đừng có đổ oan cho người tốt.”
Lời của Yến Thanh Ti đều lọt vào tai mọi người nghe như một chuyện cười ấy, cô là người tốt? Người tốt…
“Người tốt, cô là người tốt… Yến Thanh Ti, tôi thấy cô là người đàn bà độc ác nhất trên đời.”
Tằng Khả Nhân thấy Nhạc Thính Phong đã chạy tới thì lớn tiếng kêu lên: “Các người đừng có qua đây, không ai được lại đây. Ai dám tiến tới tôi sẽ giết cô ta.”
Yến Thanh Ti nghiêm mặt, hôm nay cô mặc một bộ sườn xám màu ngà voi, dáng người hoàn mỹ, lúc cô không cười lại giống một tảng băng ngàn năm không tan, hàn ý trong mắt làm người ta lạnh gáy hơn so với con dao mà Tằng Khả Nhân đang cầm.
Cô nhìn vào mắt Tằng Khả Nhân, nói với Nhạc Thính Phong: “Các anh không cần qua đây, chuyện này em sẽ tự giải quyết.”
Nhạc Thính Phong nóng lòng kêu: “Thanh Ti…”
Yến Thanh Ti cao giọng nói: “Em không sao, không ai được qua đây. Chờ ở tại chỗ cho em, không cho phép nhúc nhích.
Nửa câu sau, Yến Thanh Ti là đang nói với hai hộ vệ của Ngự Trì. Hiện tại họ là vệ sĩ của cô, trên người có súng. Vừa rồi thấy Tằng Khả Nhân dùng dao uy hiếp Yến Thanh Ti, hai người đã đưa tay ra sau hông, tùy thời có thể rút súng ra.
Nghe thấy lời của Yến Thanh Ti, hai
người đó mới chậm rãi thu tay lại.
Nhạc Thính Phong đứng gần Yến Thanh Ti nhất, trong lòng vô cùng cấp bách.
Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn Tằng Khả Nhân, từ trong ánh mắt của cô ta chẳng thể thấy được chút sát khí nào mà toàn là tuyệt vọng…
Yến Thanh Ti bỗng nhiên nhớ tới Hạ Như Sương, cô thấy lo lắng.
Cô lo là Tằng Khả Nhân sẽ giống như Hạ Như Sương, buộc cô phải ra tay. Nếu cô thực sự giết Tằng Khả Nhân ở đây, vậy chẳng khác nào đang đi trên đường mà bị chó dại táp cho một nhát cả.
Yến Thanh Ti châm chọc: “Tằng Khả Nhân, dù tôi có chìa cổ ra cho cô, cô cũng dám cắt sao? Cô giết tôi thì có thể rời khỏi đây được à?”
Tằng Khả Nhân vừa khóc vừa nói: “Tôi biết, tôi không giết được cô. Yến Thanh Ti, cô quá lợi hại, dù ở mặt nào thì tôi cũng không phải đối thủ của cô. Các người có thể giết anh trai tôi dễ dàng như thế, có thể hủy Tằng gia dễ như thế, người khác làm cho cô không hài lòng cô liền có thể làm cho người ta tan cửa nát nhà, cô quá lợi hại, cũng quá độc ác… Cô có biết ở nhà tôi hiện tại ra sao không? Mẹ tôi đã hôn mê mấy ngày rồi, bà nội tôi ốm liệt giường không dậy nổi… Còn tôi… Cô hại tôi chẳng khác nào chuột chạy cùng đường cả.”
Yến Thanh Ti thản nhiên hỏi: “Cô cảm thấy đúng là do tôi làm hại cô sao?”
Cô thấy bộ dáng điên cuồng này của Tằng Khả Nhân rất giống Tằng Niệm Nhân.
Cô vốn tưởng Tằng Niệm Nhân chết rồi thì Tằng Khả Nhân sẽ thu vỏ ốc lại. Chuyện cô bị bắt cóc cũng không làm ầm lên, chuyện này cứ thế mà bỏ qua thôi.
Nhưng Tằng Khả Nhân đúng là Tằng Khả Nhân, trình độ ngu xuẩn này làm cho người ta không khỏi có cái nhìn mới về cô ta.