Nhạc Thính Phong lắc đầu, kiên quyết không đi: “Công ty đúng là rất quan trọng, nhưng không quan trọng bằng bà xã của anh được. Hôm nay anh mới cảm thấy mình có đất dụng võ với em. Em xem, bên cạnh em cứ không ngừng có phiền toái, sao anh có thể yên tâm được?”
Khi YTB bị Tằng Niệm Nhân bắt cóc, anh không ở đây, giờ mỗi lần nghĩ lại đều thấy sợ. Mấy tối gần đây, lần nào ngủ anh cũng bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, tỉnh lại đều tìm Yến Thanh Ti đầu tiên.
May là cô vẫn còn ở bên cạnh.
Nhạc Thính Phong cũng không mong vợ vừa mới cưới chưa được bao nhiêu ngày đã âm dương đôi ngả.
Yến Thanh Ti bóp bóp cái mũi của anh: “Tằng Khả Nhân đã bị giải quyết rồi, sẽ không còn chuyện gì nữa đâu.”
“Đúng rồi, phải làm gì Tằng Khả Nhân bây giờ? Cô ta rất hận em đấy.”
Yến Thanh Ti cũng không quá bận tâm tới con người đó nữa, cô đáp: “Cô ta xong đời rồi, vô dụng, cô ta hận em nhưng có dám giết em đâu. Chẳng khác nào có “súng” mà không dùng được ấy.”
“Đừng quá chủ quan, cho dù là Tằng Khả Nhân trở nên vô dụng nhưng Tằng gia… vẫn còn đó.”
“Tằng gia cũng vĩnh viễn không đến lượt em xử lý.”
Nhạc Thính Phong gật đầu, nói cũng đúng, bọn họ có ông bác như hồ ly kia rồi, sao ông ấy có thể bỏ qua Tằng gia chứ?
Đương nhiên không rồi.
Hạ An Lan sẽ không đời nào tha cho Tằng gia.
Ngày hôm đó, Ngự Trì giải quyết cái chết của Tằng Niệm Nhân rất sạch sẽ, cho dù Tằng gia biết người chết là do Hạ An Lan làm thì cũng không có cách nào cả, bởi vì dù có tra thế nào thì cũng chỉ tra ra những bằng chứng mà Hạ An Lan muốn bọn họ nhìn thấy thôi… Tất cả những tài liệu đó đều nói rằng Tằng Khả Nhân chết là do sốc ma túy.
Nếu Tằng gia làm giả chứng cớ thì chẳng khác nào tìm chết cả.
Cho nên, dù con trai có chết thì Tằng Thành Dũng cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng, ngay cả phát tang, hạ táng cũng rất yên lặng, không dám để lộ ra ngoài.
Hạ An Lan vẫn luôn phái người giám thị nhà họ Tằng 24/7.
Mỗi
ngày Ngự Trì đều báo cáo tình hình với ông một lần.
“Mấy hôm nay thế nào?”
Ngự Trì: “Rất thành thật, vẫn đi làm như bình thường, hơn nữa còn chăm chỉ hơn cả trước đây.”
Hạ An Lan đặt bút ký tên, sau đó đóng nắp bút máy lại: “Giả vờ rất tốt, tiếp tục giám thị!”
“Vâng! Tiên sinh, còn có một chuyện nữa, chuyện lắp máy nghe trộm trong văn phòng của Tằng Thành Dũng đã thất bại rồi.”
“Chuyện đó cũng là bình thường, có sắp xếp người vào Tằng gia được không?”
Tằng Thành Dũng cũng là một lão già đời, ông ta đã bố trí thiết bị quấy nhiễu trong văn phòng làm việc và thư phòng của mình, như thế sẽ không lo lắng người khác biết được bí mật của mình.”
Ngự Trì gật đầu: “Đã an bài rồi, nhưng… không phải người mới vào.”
“Ai?”
“Quản gia… của Tằng gia.”
Hạ An Lan gật đầu, thế cũng được.
Ngự Trì lại nói: “Hôm nay Tằng Khả Nhân muốn tự sát ở trường quay, tiểu thư tới ngăn liền bị phản kháng, cô ta đã đâm bị thương Nhạc tiên sinh.”
“Bộp” Hạ An Lan đập bút máy xuống bàn: “Thật đúng là không chịu yên tĩnh…”
Đột nhiên mặt Ngự Trì biến sắc, anh ta cảm thấy không đúng nên vội vàng đi tới cửa sau đó đột nhiên mở ra.
Người ngoài cửa bị mất thăng bằng ngã nhào vào, Ngự Trì vội vàng đỡ lấy.
“Phu… nhân!”
Hạ An Lan thầm nghĩ toi rồi, sau đó xua tay đuổi Ngự Trì ra ngoài.
Ngự Trì chỉ mong có thể bỏ chạy tháo thân, vì vậy nhanh chóng rời đi.
Cửa đóng lại, hốc mắt của Nhạc phu nhân liền đỏ lên: “Con tôi bị thương, sao ông không nói cho tôi biết?”
“Không phải vì anh sợ em sẽ lo lắng sao? Nó bị thương không nặng…”
“Không nặng? Không phải con ông nên ông không lo lắng. Chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đi…”
Hạ An Lan giữ chặt lấy bà: “Mi Mi, con của em không phải con của anh ư? Sớm muộn gì nó cũng sẽ gọi anh là ba thôi.”