Thính Phong muốn làm tới nữa nhưng Yến Thanh Ti đã đạp cho anh một phát.
“Tối nay bà đây còn có việc nghiêm túc phải làm, anh đừng có quấy rầy.”
Nhạc Thính Phong nằm kềnh ra giường, tay chân giang ra, lòng đầy xót xa:
“Việc nghiêm túc cái gì, chỉ là xử lí Hứa Thiến Hi thôi chứ gì? Em không thấy việc quyến rũ tôi, sinh cho tôi một đứa con, không chừng có khi còn vào được nhà họ Nhạc ấy, đó không phải là chuyện nghiêm túc à?”
Yến Thanh Ti khinh bỉ nhìn anh: “Đừng có quên tôi còn lập chí làm mẹ kế của anh đấy.”
Nhạc Thính Phong: “….”
Yến Thanh Ti thấy thời gian cũng tương đối rồi, liền thay một cái sim rác vừa mua bên đường gọi cho 110.
Yến Thanh Ti bóp mũi, dùng giọng điệu người phương bắc nói: “A lô, 110 đó phải không, tôi muốn báo cảnh sát một trường hợp, tôi phát hiện đằng này đang có người vi phạm pháp luật…vâng, đúng, chính là phòng 619 của khách sạn Tứ Quý! Thường có rất nhiều người đàn ông lạ mặt ra vào.”
Tắt máy, Yến Thanh Ti đá đá Nhạc Thính Phong, “Dậy đi, anh lái xe chở tôi đến cửa khách sạn Tứ Quý.”
“Để làm gì?”
“Xem trò hay chứ làm gì.”
Nhạc Thính Phong thở dài, anh không phải tổng giám đốc gì cả, mà căn bản là cu li của cô mới đúng.
Hai khách sạn rất gần nhau, đi mấy phút là đến, xe dừng trên con đường đối diện khách sạn Tứ Quý, đèn trong xe đã tắt, từ ngoài nhìn vào người ta sẽ tưởng rằng trong xe không có ai.
Chưa đến một lúc sau, có mấy chiếc xe khác lao đến dừng trước cửa khách sạn, có người xuống, có người không, tất cả bọn họ đều là phóng viên.
Mấy phút sau, xe cảnh sát cũng đến, có vài cảnh sát xuống xe đi thẳng lên trên.
Cảnh sát hỏi mượn thẻ mở phòng của quầy lễ tân, quẹt thẻ mở cửa, tất cả đều ập vào một lúc, phóng viên đi ngay đằng sau.
Cảnh tượng bên trong thật đúng là bẩn thỉu! Cái cô Hứa Thiến Hi này khẩu vị nặng thật.
Ngay đến cả cảnh sát thường xuyên đi bắt những vụ thế này còn không dám nhìn thẳng, thật quá dơ bẩn. Đám phóng viên hăng máu như gà chọi xông vào phòng, máy ảnh chớp liên tục, nhắm thằng Hứa Thiến Hi trần như nhộng đang nằm trên giường, chụp thẳng, chụp nghiêng, chụp các góc độ.
Đây đúng là tin tức
có thể gây chấn động giới giải trí đấy.
Bởi vì cả cảnh sát cả phóng viên đều đến đây nên gây ra động tĩnh rất lớn, tất cả các khách ở trong khách sạn này, có cả người của các đoàn làm phim khác, đều chạy đến xem, đám đông vây chật như nêm cối.
Cảnh sát bảo cô ta tự mặc quần áo vào, kết quả cô ta nằm lì trên giường không chịu đứng dậy, ý thức có chút mơ hồ, ôm chặt lấy một người đàn ông không chịu buông ra, cười khanh khách, tình cảnh này không thể chịu đựng nổi.
Viên cảnh sát cũng mất hết kiên nhẫn, đành gọi một nhân viên nữ của khách sạn đến mặc quần áo cho cô ta, sau đó còng tay cô ta lại mang đi.
Rất nhiều người đều nhìn thấy cảnh Hứa Thiến Hi bị bắt, ào ào rút điện thoại ra quay phim chụp ảnh, sau đó post lên Weibo.
Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong đều thay một bộ quần áo khác, đội mũ đứng trong đám đông, tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn lên Hứa Thiến Hi, không có ai để ý đến bọn họ.
Thấy Hứa Thiến Hi bị áp lên xe cảnh sát đi mất, Yến Thanh Ti cười cười, nụ cười hài lòng lại ác độc.
Cho dù phía cảnh sát có điều tra ra được Hứa Thiến Hi là bị hãm hại đi nữa, sự nghiệp diễn xuất của cô ta cũng kết thúc ở đây.
Bao nhiêu phóng viên chụp được những tấm ảnh bất nhã của cô ta, bao nhiêu người vây xem toàn bộ quá trình cô ta bị bắt, cô ta sao có thể có cơ hội xoay mình một lần nữa?
Ngồi vào trong xe rồi, Nhạc Thính Phong không khởi động xe ngay mà nhìn Yến Thanh Ti bằng ánh mắt phức tạp: “Thỏa mãn chưa?”
Yến Thanh Ti nhìn qua cửa sổ, xe cảnh sát đã đi xa rồi, cô cười rất vui vẻ: “Đương nhiên rồi.”
——
Nhạc thổ hào: Từ tổng tài thành người hầu, đau lòng nha…mọi người, cầu an ủi.