Giống như giữa mùa hè, cô ở cùng với Diệp Thiều Quang, bắt anh đi mua dưa hấu cho mình. Sau khi bổ dưa hấu ra, cô ôm nguyên quả dưa hấu còn to hơn cái đầu của mình, cứ thế cầm thìa xúc ruột dưa hấu ra ăn, ăn đến khi chỉ còn lại cái vỏ bên ngoài.
Giờ cô có cảm giác mình cũng y như quả dưa hấu ấy, có người cầm thìa múc trái tim của cô ra đầu tiên, để lại ở trên ngực một cái động sâu hoắm.
Quý Miên Miên cảm thấy rất lạnh, cô kéo chăn quấn chặt lấy người.
Đây là bệnh viện, trên chăn của bệnh viện có mùi thuốc sát trùng rất khó ngửi làm Quý Miên Miên không khỏi nhớ tới mùi trên người Diệp Thiều Quang, mát lạnh, rất dễ chịu, có vị bạc hà, cô còn nhớ cả độ ấm trên người anh.
Buổi tối, anh cứ quấn lấy cô, ôm cô rất chặt. Lúc trước, khi anh còn sống, cô chẳng cảm thấy có gì khác lạ.
Giờ anh mất đi, Quý Miên Miên đột nhiên nhận ra ổ chăn này dù cô có quấn thế nào cũng không ấm lên được.
Dù thế nào cô cũng thấy cảm người lạnh lẽo tới thấu xương.
Rõ ràng ở trong phòng, cửa sổ đều đóng kín, thế như cô lại cảm thấy bốn phương tám hướng đều có gió, giống như gió trên cầu đêm hôm ấy, rất lạnh, thổi lên người như có dao nhỏ lia qua.
Yến Thanh Ti thấy Quý Miên Miên run rẩy vội hỏi: “Miên Miên, em sao rồi? Có phải khó chịu ở đâu không? Để chị đi gọi bác sĩ…”
Quý Miên Miên lắc đầu, cô bắt lấy tay Yến Thanh Ti, nói: “Chị, em không sao… Em nghĩ có lẽ do em đói thôi… Em rất đói, muốn ăn gì đó.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Được, ăn cơm… Ăn cơm… Chị bảo người chuẩn bị cơm cho em.”
Ngoài cửa, Nhạc Thính Phong xoay người đi bảo người ta chuẩn bị đồ ăn.
Quý Miên Miên vừa tỉnh, lại hôn mê mất hai, ba ngày nên vị giác gần như mất hết, không thể ăn nhiều được, chỉ có thể uống một ít cháo mà thôi.
Quý Miên Miên không kiêng kị
ăn liền lúc hết hai, ba bát cháo, cô còn muốn ăn nữa nhưng bị Yến Thanh Ti ngăn lại.
Cô nói: “Miên Miên, em vừa tỉnh lại, không thể ăn nhiều được. Chờ thân thể em hồi phục lại thì ăn cái gì cũng được.”
Quý Miên Miên ngơ ngác nhìn Yến Thanh Ti: “Nhưng em đói mà. Chị Thanh Ti, em rất đói… Em thèm ăn cái gì đó… Em cảm thấy ăn thế nào cũng không no…”
Tay Yến Thanh Ti run lên, cô không biết phải nói cái gì.
Cô biết, Quý Miên Miên không phải bị đói mà là vì trong lòng con bé trống rỗng cho nên… dù ăn thế nào cũng không thấy no, dù có nhét thêm bao nhiêu nữa cũng vậy thôi.
Người duy nhất có thể làm con bé no lại không ở đây. Không ai thay thế được anh ta… cho nên ăn gì cũng vậy cả thôi.
Trong lòng Yến Thanh Ti rất đau, tay vuốt ve gương mặt của Quý Miên Miên: “Miên Miên, nghe lời chị được không? Em ráng nhịn một chút nhé, chờ thân thể khỏe mạnh rồi… em muốn ăn gì chị cũng cho em ăn.”
Quý Miên Miên cười ngây ngốc: “Vậy… em nghe lời chị Thanh Ti…”
Buổi tối, Yến Thanh Ti ngủ chung với Quý Miên Miên, cô không dám để con bé ngủ một mình cho nên luôn ở bên cạnh, kể cả lúc ngủ.
Yến Thanh Ti nói chuyện với Quý Miên Miên, cô kể cho Quý Miên Miên nghe về những chuyện trước đây mình đã từng trải qua.
Quý Miên Miên chỉ ậm ừ đáp lại vài câu, sau đó đến 11h giờ thì ngủ mất. Yến Thanh Ti thở ra một hơi, Quý Miên Miên không khóc không làm ầm ĩ làm cho lòng cô rất căng thẳng, cô rất sợ hãi và lo lắng Quý Miên Miên sẽ xảy ra chuyện.
Sáng hôm sau, Yến Thanh Ti không nhịn được mà ngủ thiếp đi.
Sau khi cô ngủ rồi, Quý Miên Miên mở mắt ra nhìn trần nhà tối đen, hai con ngươi trống rỗng, vô hồn.