7 rưỡi sáng, Nhạc Thính Phong rời giường chuẩn bị lên công ty. Anh rửa mặt xong, đi ra thấy Yến Thanh Ti vẫn còn ngủ say. Anh đi tới bên giường, gạt mớ tóc lòa xòa trên mặt cô, đặt một nụ hôn lên má cô, nói: “Bà xã, anh đi làm đây. Một lúc nữa anh sẽ bảo thím Ngũ gọi em dậy ăn sáng. Em nhất định phải xuống ăn sáng đấy, nhớ chưa?”
Yến Thanh Ti ngủ mơ mơ màng màng, tùy tiện đáp ứng một tiếng.
Nhạc Thính Phong ngồi bên giường thêm năm phúc, kéo chăn giúp cô, lại cúi xuống hôn môi cô lần nữa rồi mới rời đi.
Diệp Thiều Quang mất đi rồi càng làm họ hiểu được nhất định phải quý trọng những khoảnh khắc ở bên nhau. Mỗi ngày anh đều muốn nhìn ngắm cô như thế này một lúc.
Nửa tiếng sau, thím Ngũ lên lầu gọi Yến Thanh Ti, phải mất 20 phút mới gọi được cô rời giường.
Yến Thanh Ti không biết có phải gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên bản thân cô lao lực quá độ hay không mà lại mệt mỏi đến thế, cực kỳ mệt mỏi.
Mở mắt ra, ngôi ở trên giường hồi lâu mà Yến Thanh Ti vẫn cảm thấy rất buồn ngủ, rất muốn tiếp tục chui vào chăn.
Thím ngũ thấy Yến Thanh Ti ngồi bất động thì vội chạy tới đỡ cô: “Thiếu phu nhân, nếu không cô xuống ăn sáng một chút rồi lên ngủ tiếp đi. Thiếu gia đã dặn dò tôi không dưới bảy lần là nhất định phải gọi cô dậy ăn sáng.”
Yến Thanh Ti lắc lắc đầu, đã tỉnh hơn một chút: “Nhưng cháu vẫn muốn ngủ tiếp, hay thím cứ nói với anh ấy là cháu đã ăn rồi đi?”
Thím Ngũ lắc đầu: “Thiếu phu nhân, cô đừng làm khó tôi. Tính tình thiếu gia thế nào cô là người rõ nhất, tôi làm ở đây nhiều năm thế rồi nên tôi rất rõ, cô cứ chờ mà xem, nhiều nhất là 5 phút nữa, thế nào cậu ấy cũng gọi điện thoại bàn hỏi cô đã rời giường xuống ăn sáng chưa đấy.”
“Thiếu phu nhân, thiếu gia là muốn tốt cho cô thôi. Bữa sáng rất quan trọng, cô nhất định phải ăn. Tôi chưa từng thấy thiếu gia quan tâm tới ai như vậy, cô chính là người đầu tiên. Trước kia thiếu gia
tính tình kém lắm, quả thực… Nói thật với cô là giờ cậu ấy đã thay đổi tới mức chính tôi cũng không nhận ra nữa rồi.
Thím Ngũ nói một câu này làm Yến Thanh Ti rất buồn cười.
“Thiếu phu nhân, câu này cô trăm ngàn lần đừng nói với thiếu gia nha, tôi nói đều là sự thật đấy.”
Yến Thanh Ti cười nói: “Được rồi, được rồi, cháu tin là thật, đúng là tính tình của anh ấy trước đây… quả thực là khiến người ta không ưa nổi, đúng không?”
Ngẫm lại, trước kia, lần đầu gặp Nhạc Thính Phong, cô vẫn nhớ ánh mắt anh kiêu căng, tự phụ không ai bì nổi.
Yến Thanh Ti đứng lên: “Được rồi, không mệt đâu, cháu đi rửa mặt. Thím Ngũ xuống mang đồ ăn lên cho cháu đi.”
Thím Ngũ mừng như điên vì nhiệm vụ này rốt cuộc đã hoàn thành: “Tốt… tôi đi ngay đây.”
Thím Ngũ còn chưa kịp xuống đã nghe tiếng điện thoại ở dưới phòng khách réo vang, bà lẩm bẩm: “Tôi đã nói là tiểu tổ tông này nhất định sẽ gọi điện thoại mà…”
Quả nhiên, vừa nhấc điện thoại lên đã nghe thấy tiếng của Nhạc Thính Phong.
“Tỉnh chưa?”
Thím Ngũ: “Dậy rồi, dậy rồi, đang rửa mặt ở trên lầu, một chút nữa sẽ xuống, tôi chuẩn bị mang đồ ăn lên đây.”
“Vậy là tốt rồi, chắc thím Ngũ không lừa cháu đấy chứ?”
Nhạc Thính Phong một tay cầm di động, một tay cầm bút, anh đang xem báo cáo tài vụ của công ti. Anh có rất nhiều việc cần giải quyết, do đã vắng mặt ở công ty dài ngày nên công ty có thay đổi rất nhiều về nhân sự, lòng người tan rã, vài ngành đặc biệt xuất hiện những lỗ hổng, còn hai cái hợp đồng đã chuẩn bị ký kết lại thất bại ở phút chót. Nhạc Thính Phong phải tra cho rõ, anh không tin con vịt đã ở trong tay mình chờ nấu chín mà vô duyên vô cớ có thể bay đi được.