Lễ tân còn lại nói: “Quan trọng là sao vị thiếu phu nhân này lại ăn mặc kín mít như thế, ngoài tóc ra thì chẳng nhìn thấy cái gì cả, làm sao mà chúng ta nhận ra được đây là bà chủ của mình chứ?”
“Chuyện này…”
…
Trong thang máy, Giang Lai nói với Yến Thanh Ti: “Thiếu phu nhân, sếp vẫn luôn chờ cô, 11 giờ đã bắt tôi chạy xuống đón cô rồi.”
Yến Thanh Ti tháo kính mắt xuống: “Bắt anh phải chờ lâu rồi.”
“Không có, không có… Ý của tôi là, sếp rất mong chờ cô tới đây.”
Yến Thanh Ti cười cười: “Tôi biết.”
Đúng lúc thang máy mở ra, Yến Thanh Ti bước ra ngoài.
“Tự tôi vào được rồi, anh đi ăn cơm đi.”
“Cảm ơn thiếu phu nhân quan tâm.”
Giang Lai nhìn Yến Thanh Ti rời đi, lúc này mới giơ tay lau mồ hôi và đi xuống ăn trưa.
Yến Thanh Ti gõ cửa, nghe được tiếng Nhạc Thính Phong nói mời vào.
Nhạc Thính Phong vẫn đang vùi đầu làm việc, đầu cũng không ngẩng lên. Yến Thanh Ti nhìn mà đau lòng, nói: “Cứ từ từ, ăn cơm trước đã.”
Nhạc Thính Phong vừa nghe thấy tiếng của Yến Thanh Ti thì vui sướng ngẩng đầu lên, bỏ giấy tờ đó, lập tức đứng dậy, đi tới bên người cô, nhận lấy hộp cơm từ tay cô. Lúc chạm vào tay Yến Thanh Ti, thấy tay cô rất lạnh, anh vội vàng kéo cô ngồi xuống.
Nhạc Thính Phong cầm tay Yến Thanh Ti nhét vào trong áo vest của mình: “Hôm nay trời lạnh lắm, đáng lẽ không nên để em tới đây. Ngày mai, buổi trưa anh sẽ về nhà ăn cơm.”
“Cũng không lạnh lắm. Do anh ở trong phòng nên không biết thôi.”
“Khó khăn lắm mới không phải ra ngoài quay phim, em cứ ở nhà nghỉ ngơi nhiều vào, đừng có tới nữa. Ăn cơm chưa?”
“Chưa, em tới đây ăn với anh.”
Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti, hôn lên môi cô một chút: “Vẫn là bà xã thương anh nhất.”
Anh biết Yến Thanh Ti lo lắng việc nếu cô ăn ở nhà rồi mới tới thì mình sẽ bị đói.
Yến Thanh Ti nhìn mấy văn kiện trên bàn của Nhạc Thính Phong: “Nhiều việc thế à?”
Nhạc Thính Phong xoa xoa tay cho Yến Thanh Ti,
thuận miệng nói: “Bình thường, cũng không nhiều lắm.”
Chờ tay cô ấm lên rồi, anh mới đứng dậy đi lấy cho cô một ly nước ấm.
Yến Thanh Ti mở hộp cơm, lấy thức ăn ra, nói: “Mau tới đi, nhanh không thức ăn nguội mất.”
Hôm nay thím Ngũ làm thịt nướng, Nhạc Thính Phong gắp cho Yến Thanh Ti một miếng trước.
Không hiểu sao thấy một miếng thịt rất ngon mắt ngon miệng kia, Yến Thanh Ti liền cảm thấy rất ngấy, dạ dày bắt đầu cuộn trào. Cô nhanh gắp trả miếng thịt cho Nhạc Thính Phong, nói: “Hai hôm nay em không thích ăn mấy đồ nhiều dầu mỡ này.”
“Làm sao thế, thân thể không khỏe ư?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không phải, đại khái cảm thấy lòng vẫn chưa yên, em ăn chút rau là được rồi.”
“Thật sự không sao chứ?” Nhạc Thính Phong buông đũa, tay đưa lên trán cô sờ thử.
Yến Thanh Ti cười nói: “Không sao, anh mau ăn đi. Nếu thân thể em không khỏe, không cần anh nói thì em cũng sẽ tự tới bệnh viện. Hiện tại em rất quý trọng tính mạng của mình.”
Nhạc Thính Phong thở dài trong lòng, đúng thế, hiện tại anh cũng rất quý trọng tính mạng của mình.
Diệp Thiều Quang…
Thật hy vọng trên đời này sẽ phát sinh cái gọi là kỳ tích.
Vì nhớ tới Diệp Thiều Quang nên trong bữa trưa, hai người cũng không nói chuyện nhiều lắm. Ánh nắng mùa đông chiếu qua khe cửa trong trẻo và ấm áp.
Nếu bên ngoài có người tiến vào, nhìn thấy họ thế này nhất định sẽ yên lặng lui ra ngoài, bởi vì hai người lúc này tuyệt đối không người thứ ba nào có thể xen vào được, chính là kiểu không dung nạp được dù chỉ là một con muỗi.
Ăn cơm xong, Yến Thanh Ti thu dọn hộp cơm, nói: “Em về đây, buổi chiều anh làm việc xong sớm một chút rồi về nhà nhé!”