Yến Minh Châu cắn răng: “Ở trong lòng chị, giờ nơi đó mới là nhà. Chị muốn về đó. Nếu em không đưa chị ra ga thì cho chị xuống xe đi.”
Cô ta nói xong, không khí trong xe lâm vào trầm mặc.
Qua một lúc lâu sau, người lái xe cười cười: “Em thật không ngờ hiện tại chị và Yến Thanh Ti lại có thể chung sống hòa bình với nhau cơ đấy. Thật sự làm cho người ta không thể nào ngờ tới được.”
Yến Minh Châu nhắm mắt lại, hít thở một chút rồi mới mở miệng nói: “Minh Tu… Trước kia là nhà chúng ta nợ Yến Thanh Ti, mẹ cô ta chết, còn có ngần ấy năm cô ta phải chịu hành hạ ở Yến gia, tất cả những ân oán đó giờ đã thanh toán hết. Chúng ta có cuộc sống của mình, đừng dây dưa mãi nữa.”
Đúng vậy, người lái xe chính là Yến Minh Tu.
Trước đây, sau khi bị tai nạn xe, hắn trở thành người thực vật. Trước khi Yến gia tan cửa nát nhà, Diệp Linh Chi đã đưa con trai tới nước M, hy vọng với điều kiện y tế của nước ngoài, hắn sẽ có ngày hồi phục.
Nay hắn đã tỉnh lại, hắn đã quay về.
Sở dĩ Yến Minh Châu về Lạc Thành cũng là do nhận được tin của Yến Minh Tu, em trai thực vật của cô ta đã tỉnh lại, trong lòng cô ta rất vui mừng nên muốn tới thăm.
Nhưng giờ cô ta hối hận rồi, bởi vì Yến Minh Tu trở về là có mục đích khác.
Xe đang chạy trên đường đột nhiên phanh gấp lại, Yến Minh Tu xoay người, mặt mũi dữ tợn: “Yến Minh Châu, chị ở bệnh viện tâm thần lâu ngày nên đầu óc cũng hỏng luôn rồi đúng không? Ba mẹ của chị chết, chị bị đưa vào viện tâm thần, nhận hết ta tấn, còn tôi, tại sao tôi phải biến thành người thực vật chứ?”
Yến Minh Châu gật đầu: “Cái chết của ba mẹ mặc dù có liên quan tới Yến Thanh Ti, nhưng cô ấy không phải đầu sỏ gây ra. Cô ấy không hề động thủ giết họ, cô ấy chỉ mong có thể lấy lại sự trong sạch cho mẹ đẻ của mình. Còn chị, chị và Yến Thanh Ti đấu với nhau lâu
như thế, chị đối xử với cô ta thế nào chị rất rõ. Những ngày ở bệnh viện tâm thần là cô ấy đưa chị vào, coi như chuyện giữa hai bọn chị đã thanh toán xong.”
Trong ánh mắt Yến Minh Tu đầy lửa giận, nụ cười trên mặt hắn cũng trở nên vặn vẹo: “Tôi thật sự không ngờ Yến Minh Châu tùy hứng, ương ngạnh giờ lại biến thành cái dạng này. Chị rộng lượng, chị có thể mặc kệ sống chết của ba mẹ, nhưng tôi không thể. Tôi sẽ thanh toán với cô ta, nếu tôi không chết thì cô ta phải chết, lúc đó mới coi như hết nợ nần.”
Một người khi đã để tâm vào những chuyện vụn vặt thì rất khó để suy nghĩ thông suốt.
Yến Minh Châu rúc vào sừng trâu lâu như thế, giờ cũng đã nghĩ thông, sẽ không bao giờ quay lại sống những tháng ngày như thế nữa.
Cô thấy hiện tại Yến Minh Tu cũng không khác gì mình ngày trước, dù có khuyên bảo thế nào thì hắn cũng không nghe lọt vào tai. Trong lòng Yến Minh Châu sốt ruột, cô rất sợ Yến Minh Tu sẽ không quan tâm những gì mình nói.
“Minh Tu, chị mệt lắm rồi, chị muốn buông tha tất cả. Chị nghĩ sống như bây giờ rất ổn, em cũng nên thế, chúng ta sống đã không phải là chuyện dễ dàng gì, khó khăn lắm mới lội ra khỏi vũng bùn được, sao còn muốn lội trở về chứ? Chúng ta và Yến Thanh Ti thật sự không có ân oán gì, em tỉnh táo một chút đi.”
Yến Minh Châu thuyết phục đã muốn đứt lưỡi nhưng Yến Minh Tu vẫn để ngoài tai.
Hắn nói: “Chị buông tha vì chị vô dụng, tôi không giống chị, tôi có năng lực khiến Yến Thanh Ti nợ máu phải trả bằng máu.”
Yến Minh Châu nói: “Minh Tu, hiện tại Yến Thanh Ti không phải người thường nữa. Cô ấy và Nhạc Thính Phong đã kết hôn, giờ cô ấy là người đã có danh phận rồi.”
Yến Minh Tu cười lạnh: “Tôi dám trở về là đã có chuẩn bị đầy đủ rồi. Chị tưởng tôi sẽ giống chị, ngu ngốc húc đầu về đằng trước sao?”