Yến Thanh Ti sửng sốt một chút, mà tay Quý Miên Miên đang cầm mascara trang điểm cũng run lên, bàn chải rơi cạch xuống mặt đất.
Yến Thanh Ti cúi đầu nhìn bụng mình, cô cảm thấy đầu óc lú lẫn luôn, một hồi lâu sau mới nói: “Không… phải chứ?”
Chị Mạch hỏi: “Bao lâu rồi em không tới tháng?”
Yến Thanh Ti đưa tay lên làm tính: “Em… để xem…”
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, lại qua hai lần sống chết nên Yến Thanh Ti đã quên luôn ngày tới tháng của mình.
Nhưng giờ được chị Mạch nhắc nhở, cô liền ngẫm lại, hình như… hình như… lâu rồi… không thấy bà dì tới thăm?
Yến Thanh Ti cúi đầu nhìn bụng mình, lẩm bẩm: “Không phải chứ… có, có thật sao?”
Chị Mạch hoảng hốt gọi: “Tiểu Từ, Tiểu Từ… Tiểu Từ đâu rồi?”
Tiểu Từ lập tức phi vào: “Em đây, chị Mạch.”
“Mau, tới tiệm thuốc mua que thử thai về đây.”
Tiểu Từ gật đầu, xoay người ra ngoài, Yến Thanh Ti gọi cậu lại: “Mua mấy cái liền đi... Chị sợ một cái… không chuẩn…”
Sau đó Yến Thanh Ti than: “Em… Em… Em cần một mình…”
Quý Miên Miên nhặt mascara lên: “Chị, chị… chị mau tẩy trang đi, đồ trang điểm không tốt cho thai nhi.”
Chị Mạch tỉnh táo nhất, nói: “Từ từ đã, sắp bắt đầu rồi, kiểu gì cũng phải qua trận này đã. Còn không tới mười phút nữa, không thể thất hứa được, bằng không sau này còn ai dám tin vào phát ngôn của Thanh Ti chứ?”
YYT gật đầu: “Đúng, nói gì thì nói cũng phải chờ xong chuyện này đã.”
Chị Mạch hỏi Yến Thanh Ti: “Gần đây, ngoại trừ thèm ngủ, em còn thấy hiện tượng gì khác không?”
“Hiện tượng… khác?”
Yến Thanh Ti nghĩ tới gần đây khẩu vị của mình không được tốt, cứ ngửi thấy đồ ăn mặn là buồn nôn.
“Em không ăn được thức ăn mặn, nghĩ tới là buồn nôn rồi.”
Chị Mạch bình tĩnh nhìn Yến Thanh Ti, càng nhìn càng sợ hãi, chị nói: “Bằng kinh nghiệm của chị thì chắc chắn em có rồi, chúc mừng em… vị trí bà chủ này em ngồi chắc chắn
luôn rồi.”
Yến Thanh Ti trong lòng không nghĩ được nhiều thế, trái tim cô vẫn đang bay bổng, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi, cô đang rất hồi hộp.
Tiểu Từ vẫn chưa về, Yến Thanh Ti chuẩn bị phải lên diễn. Chị Mạch vừa thấy đôi giầy liền vội vàng nói: “Đôi giầy này cao quá, em không thể mang được, đổi một đôi đế bệt đi.”
Chị tìm một vòng, cuối cùng tìm được một đôi giầy thấp, mang với váy này cũng không tính là mất cân đối.
Chị Mạch gật đầu: “Tốt rồi, lên đi.”
Trong lòng Yến Thanh Ti hốt hoảng, cô giữ chặt tay chị Mạch: “Chị Mạch, em sợ…”
“Sợ cái gì? Trên đời này có thứ gì có thể làm em sợ sao?”
Yến Thanh Ti cúi đầu nhìn bụng mình: “Trước kia em chẳng thấy sợ gì, nhưng giờ em… Em hơi lo lắng…”
Chị Mạch vỗ vỗ vai cô: “Đừng lo lắng… Không phải là trong bụng mới chỉ là một cục thịt thôi sao, hơn nữa còn chưa chắc mà. Em cứ đi lên tùy tiện bước vài bước, trả lời hai vấn đề xong là chúng ta đi luôn.”
Yến Thanh Ti nghĩ tới trong bụng mình rất có thể là một đứa bé thì không thể nào động đậy nổi, hai chân như nhũn ra.
Dưới sự cổ vũ của chị Mạch, cuối cùng Yến Thanh Ti hít sâu một hơi rồi đi ra ngoài.
Tren đường đi, Yến Thanh Ti cảm thấy dưới chân như có bông, cả người nhẹ bẫng, sau đó thế nào cô cũng chẳng nhớ được. Đến khi phóng viên đưa ra câu hỏi, Yến Thanh Ti mới tìm lại được một chút lý trí.
Phóng viên A: “Tiểu thư Thanh Ti, mấy ngày trước trên mạng có bạn nói rằng gặp cô đi siêu thị. Các bạn khác đều rất muốn biết là cô mua đồ ăn về tự nấu cơm cho mình ứ?”