Sau khi hắn ta nói xong, người thanh niên trẻ tuổi kia ngẩng phắt đầu, gương mặt đầy giận dữ và thù hận, hắn điên cuồng quát lên: “Giờ ở trong nước, lời tôi nói chính là lệnh.”
Gương mặt điên cuồng kia rõ ràng là Yến Minh Tu, gân xanh trên trán hắn nổi lên, ánh mắt đầy lửa hận như có thể thiêu đốt chính hắn bất cứ lúc nào.
Người kia theo bản năng lui về sau vài bước, nói: “Tôi hy vọng anh hiểu rõ, lần này anh về nước, muốn báo thù cũng được, nhưng… mệnh lệnh của cấp trên anh cũng không thể bỏ ngoài tai được.”
Yến Thanh Ti cười lạnh một tiếng: “Tôi biết mình muốn làm gì. Cứ chờ Yến Thanh Ti chết, các người sẽ nhận ra cái chết của cô ta chính là chuyện đáng ăn mừng nhất tren đời này.”
“…”
“Anh ra ngoài nhớ tra cho tôi chuyện tô vừa nói, về chủ chiếc SUV kia.”
Người kia gật đầu rồi rời đi.
Yến Minh Tu cười gằn: “Yến Thanh Ti, chúng ta cứ chờ mà xem.”
…
Yến Thanh Ti ở nhà chờ Nhạc Thính Phong về, sau đó cùng nhau tới bệnh viện, nhưng càng chờ thì cô càng cảm thấy thời gian trôi đi rất chậm.
Nhìn đồng hồ mới có bốn giờ, ít nhất phải 6 giờ, Nhạc Thính Phong mới về đến nhà.
Yến Thanh Ti đi tới đi lui trong phòng. “Hay là mình đi tìm anh ấy?”
Cô lấy quần áo định thay rồi ra ngoài, nhưng cửa vừa mở ra đã lại dừng lại: “Hay thôi vậy.”
“Không được, tốt nhất cứ nên ở nhà cho yên lành.” Cô không muốn lại gặp chuyện gì trên đường đi nữa, ở nhà vẫn là an toàn nhất.
Nhưng giờ Yến Thanh Ti rất muốn nói ngay về chuyện đứa bé kia, cô muốn nói với Nhạc Thính Phong rằng cô đã làm mẹ rồi.
Yến Thanh Ti không biết tâm tình của người khác khi biết mình mang thai là gì?
Còn cô rất kích động, rất hưng phấn…
Cô nhớ tới mẹ mình, nếu mẹ còn sống, nhất định bà sẽ rất vui mừng khi cô tìm được gia đình hoàn hảo
cho mình.
Trong đầu Yến Thanh Ti lúc này không muốn nghĩ gì cả ngoài chuyện mang thai, chuyện vui này xảy ra quá bất ngờ làm cho cô mãi không thể bình tĩnh lại được.
Yến Thanh Ti xuống lầu, mở ti vi lên xem, xem một lúc rồi lại đứng lên đi tới đi lui.
Thím Ngũ thấy bộ dáng đứng ngồi không yên của cô thì hỏi: “Thiếu phu nhân, cô có chuyện gì sao?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với anh ấy.”
Thím Ngũ cười: “Có lẽ thiếu gia sắp tới giờ tan tầm rồi.”
Yến Thanh Ti nhìn thời gian, thấy đã đến giờ tan tầm, cô do dự một chút rồi vẫn quyết định tới công ty.
Cô rất muốn nhanh chạy tới báo cho anh tin này.
Yến Thanh Ti mặc quần áo vào rồi bảo lái xe đưa cô tới công ty.
Trên đường đi, tâm tình Yến Thanh Ti không yên, chỉ có một lần bị một chiếc xe lái ẩu vượt qua, còn một đường cũng coi như an toàn.
Đến công ty, hai cô lễ tân thấy Yến Thanh Ti vẫn khẩu trang, kính mắt kín mít, còn chưa đợi cô mở miệng đã vội vàng chào: “Chào phu nhân.”
Yến Thanh Ti hơi kinh ngạc: “Các cô… nhận ra tôi à?”
Cô gái lễ tân cười ngượng ngùng: “Em không ngờ vừa liếc mắt đã nhận ra chị, đại khái có thể vì dù chị che kín mặt nhưng vẫn toát ra khí chất xuất chúng. Lần trước thật xin lỗi phu nhân, lần đó là do bọn em không biết là chị.”
“Không sao? Nhạc tổng của các cô có ở đây chứ?”
“Có có, có ở đây.”
“Vậy tôi lên trước.”
“Mời phu nhân.”
Yến Thanh Ti lập tức đi tới thang máy. Cô bước vào, cửa thang máy chuẩn bị khép lại thì có một bàn tay vươn ra chặn lại.