Nhạc phu nhân đang đi ăn cơm chiều với Hạ An Lan, vừa thấy Nhạc Thính Phong gọi thì lập tức bắt máy: “Con trai, hai ngày rồi con không gọi điện thoại cho mẹ, mẹ còn tưởng con quên mẹ rồi đấy.”
Nhạc Thính Phong há mồm hô một tiếng: “Mẹ…”
Giọng anh cực kỳ run rẩy, không hề giống dĩ vãng một chút nào.
Nhạc Thính Phong cảm thấy không ổn, vội vàng hỏi: “A, con làm sao thế?”
Hạ An Lan ngẩng đầu, hôm nay ông biết suýt chút nữa Yến Thanh Ti gặp chuyện không may, ông đã bảo Ngự Trì phái thêm nhiều người nữa bảo vệ Thanh Ti, chẳng lẽ…
Cũng không đúng, nếu có gì bất trắc thì cấp dưới đã báo cáo ngay lập tức rồi.
Nhạc Thính Phong nói: “Mẹ, con… Con có chuyện đại sự muốn thông báo, mẹ cần chuẩn bị tâm lý thật tốt…”
Từ lúc biết Yến Thanh Ti có thai, tâm tình vui sướng của Nhạc Thính Phong vẫn chưa thể bình phục lại được.
Nhạc Thính Phong còn tưởng Nhạc Thính Phong xảy ra chuyện gì, sốt ruột giục: “Con nói, nói đi… Đừng sợ, con trai, con nói cho mẹ biết đi, làm sao thế?”
Nhạc Thính Phong ngây ngô cười: “Mẹ… Mẹ… Thanh Ti có…”
Nhạc Thính Phong không phản ứng lại, nháy mắt mấy cái: “Cái gì? Con, con nói to lên.”
Nhạc Thính Phong lớn tiếng nói: “Mẹ, Thanh Ti mang thai, được hai tháng rồi… Mẹ sắp được làm bà nội rồi, giấc mộng của mẹ sắp trở thành hiện thực rồi.”
Lạch cạch…
Di động trong tay Nhạc phu nhân rớt xuống bàn, bà choáng váng đứng nguyên tại chỗ.
Hạ An Lan hoảng sợ, lập tức cầm lấy điện thoại di động vẫn còn đang kết nối: “Thính Phong, sao thế, có chuyện gì xảy ra?”
Vừa hỏi xong, còn chưa đợi Nhạc Thính Phong trả lời thì điện thoại đã lại bị Nhạc phu nhân cướp lại.
Nhạc Thính Phong kích động đến mức không thể ngồi yên, đi vòng vòng quanh bàn: “Con, con… Con nói lại cho mẹ nghe đi, nói lại một lần nữa?”
Nhạc Thính Phong tay nắm di động cũng run
run: “Mẹ, Thanh Ti có thai, hiện tại con đang đưa cô ấy tới bệnh viện siêu âm.”
Nhạc phu nhân rất muốn hét lên, bà thấy cả người choáng váng, phiêu phiêu, lại muốn xác định thêm một lần nữa: “Con… Con không lừa mẹ, con không lừa mẹ đấy chứ?”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Mẹ, sao con có thể lấy chuyện này ra mà lừa mẹ được. Là thật, là thật, mẹ được làm bà nội rồi.”
Vừa nói xong, Nhạc Thính Phong liền nghe thấy một tiếng hét chói tai, suýt chút nữa làm anh thủng luôn cả màng nhĩ, vội vàng đưa điện thoại ra xa một chút.
Đợi một lúc mới dám áp điện thoại vào tai, tiếp tục nói: “Mẹ, mẹ cẩn thận một chút, đừng có kích động như thế, cẩn thận bệnh tim…”
Nhạc phu nhân kích động đi vòng vòng, bà nói: “Mẹ sẽ về ngay, đêm nay mẹ sẽ về nhà, con nhớ chăm sóc cho nó. Kiểm tra xong thì về, trên đường đi cẩn thận một chút, mẹ sẽ về ngay, sẽ về ngay…”
Nói xong bà liền cúp máy, Nhạc Thính Phong còn đang há mồm định nói mà đã nghe thấy tiếng ngắt kết nối.
Nhạc Thính Phong đưa điện thoại ra nhìn, cười nói: “Quả nhiên, căn bản chẳng cần mình phải nói gì…”
Anh biết, chỉ cần nói ra tin tức Yến Thanh Ti mang thai thì những chuyện khác không thành vấn đề.
Nhạc phu nhân cúp máy xong cũng không ăn nữa, lập tức về phòng chuẩn bị hành lý.
Hạ An Lan hoảng sợ, chạy theo sau giữ chặt tay bà: “Sao thế? Em định đi đâu?”
Nhạc phu nhân cầm lấy tay Hạ An Lan: “Tôi làm bà nội rồi, Thanh Ti nhà tôi có thai rồi, có thai đó…”
Hạ An Lan sửng sốt một chút: “Thanh Ti… có thai rồi? Thật ư?”