Uông Tích Vũ nhìn chằm chằm cánh tay đang giữ chặt cổ tay mình, cả người ngẩn ra. Cánh tay kia rất đẹp, da còn trắng hơn cả da cô ta, ngón tay thon dài nhưng rất có lực, cổ tay cô ta như bị nghiền nát trong bàn tay đó. Uông Tích Vũ cảm thấy đau đến mức run rẩy cả người.
Cô ta nhìn theo cánh tay kia, cuối cùng thấy được một đôi con ngươi tối đen, lạnh như băng, tràn đầy sát ý làm người ta hoảng sợ.
Cả người Uông Tích Vũ cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc: “Anh… Anh… Không phải anh…”
Cô ta trơ mắt nhìn Nhạc Thính Phong chậm rãi ngồi dậy, động tác của anh thong thả nhưng mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lùng tràn ngập sát ý, vẻ mặt không biểu tình, vĩnh viễn là bộ dáng đạm mạc, cao ngạo như trước đây.
Uông Tích Vũ hoảng hốt: “Anh… Anh, sao anh có thể tỉnh… Rõ ràng anh đã uống ly nước trái cây kia rồi?”
Hiệu quả của thuốc sẽ không nhanh chóng mất đi như thế?
Trong ánh mắt Nhạc Thính Phong không hề đục ngầu, hoàn toàn không giống người vừa mới trúng thuốc mê.
Nhạc Thính Phong thản nhiên lên tiếng: “Biết tôi đây ghét nhất loại người nào không?”
Thân thể Uông Tích Vũ lạnh run: “Em… Em…”
Nhạc Thính Phong chậm rãi nói: “Tôi nói cho cô biết, đó là những kẻ… chửi vợ tôi.”
Đại khái, không ai có thể biết được chính xác Yến Thanh Ti quan trọng với Nhạc Thính Phong thế nào. Đó là tất cả sự sống của anh, Yến Thanh Ti chính là tình yêu của anh, là tín ngưỡng của anh.
Vừa rồi, khi nghe Uông Tích Vũ mắng chửi Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong đã nghĩ, con mẹ mày, chờ xem lão tử đây thu thập tiện nhân cô thế nào?
Hôm nay anh đã nói với Giang Lai về chuyện tương kế tựu kế, thật ra anh muốn nhìn xem Uông Tích Vũ còn chiêu gì chưa sử dụng tới, không ngờ… lại là chiêu này.
Chén nước trái cây kia đã sớm bị Giang Lai tráo đổi rồi.
Nhạc Thính Phong cảm thấy hôm nay mà bị con mụ này tính kế thì anh nên đi tự sát cho xong, ngu ngốc!
Uông Tích Vũ nghe Nhạc Thính Phong nói thế thì giãy
dụa, nói: “Vợ anh, vợ anh… Vợ của anh… Anh mở miệng là nhắc tới cô ta, rốt cuộc cô ta tốt hơn em ở chỗ nào?”
Anh lúc nào cũng nhắc tới vợ mình, còn cô ta lại chưa từng được thấy mặt người kia, cô ta không cam tâm khi thất bại dưới tay một người mà mặt mình còn không được thấy.
Nhạc Thính Phong một tay đoạt lấy chai nước trong tay Uông Tích Vũ rồi không chút lưu tình mà giơ chân đá cô ta một cái.
Uông Tích Vũ ngã nhào sang một bên, đến khi đụng vào bàn trà mới dừng lại.
Cô ta thấy Nhạc Thính Phong lấy ra một cái khăn tay, hung hăng lau gương mặt vừa bị cô ta vuốt ve, trong mắt anh toàn chán ghét, ghê tởm không hề che giấu, giống như cô ta là một thứ cực kỳ dơ bẩn vậy.
Uông Tích Vũ tự tin, kiêu ngạo ở trước mặt anh không đáng giá một đồng.
Nhạc Thính Phong chán ghét nói: “Cái gì cô cũng thua kém vợ tôi. Cho dù cô có cởi hết cũng không khác gì một con lợn ở trước mặt tôi chứ đừng nói là làm cho tôi hứng thú.”
Lời của anh kích thích tới Uông Tích Vũ, cô ta hét lên: “Tại sao? Rõ ràng em quen anh trước, rõ ràng em nói thích anh trước, rõ ràng chúng ta mới là một đôi, em cố gắng bao nhiêu lâu như thế, giờ anh đã có vợ, ngay cả một nửa con mắt anh cũng không nhìn em. Nhạc Thính Phong, anh có biết anh làm em thất vọng lắm không?”
Nhạc Thính Phong nghe cô ta nói thế thì nhất thời cảm thấy, mẹ nó, lão tử sao lại có thể nói chuyện cùng một con mất trí được đây?
Anh không muốn nói chuyện với một con điên, như thế sẽ làm anh cảm thấy chỉ số IQ của mình bị sỉ nhục quá đáng.
Mẹ nó, dựa vào cái quái gì mà bắt lão tử đây phải có tình ý với cô ta, quen trước ư, tỏ tình trước ư, cái lý do vớ vẩn gì vậy?