Nhạc phu nhân kinh ngạc: “Làm sao anh về được? Tuyết rơi nhiều thế này?”
“Không sao? Không phải bão tuyết, hơi nữa tuyết cũng rất nhỏ, không ảnh hưởng gì.”
“Nhưng…” Nhạc phu nhân dừng một chút, lại nói: “Được rồi, thế anh về đi, trên đường đi cẩn thận, sau khi về tới nơi an toàn thì gọi điện cho em.”
Bà biết công việc của Hạ An Lan thật sự có liên quan tới nhiều người, ông bỏ ra vài giờ chạy từ thủ đô tới đây thăm mình thật sự là đã bỏ thời gian đi làm việc riêng rồi.
Hạ An Lan vỗ lên lưng Nhạc phu nhân: “Được, anh biết rồi… Em vào đi.”
“Áo của anh.” Nhạc phu nhân cởi áo khoác ra trả lại cho Hạ An Lan nhưng bị ông ngăn lại.
“Anh ở trong xe, không cần đâu, em mặc nó vào, ở bên ngoài lạnh lắm.”
Hạ An Lan mở cửa xe ra, Nhạc phu nhân cắn môi bước xuống.
Hạ An Lan vươn tay, Ngự Trì đưa một cái ô cho ông.
Ông mở ô, đưa cho Nhạc phu nhân: “Vào đi, đừng đi nhanh quá!”
Nhạc phu nhân trong lòng mất mát, bà không cầm lấy ô mà giang hai tay ôm lấy ông.
Hạ An Lan trên mặt tươi cười ấm áp và dịu dàng: “Mau vào đi, vài ngày nữa anh lại tới thăm em.”
Nhạc phu nhân gật đầu, cầm lấy ô, mặc áo khoác của Hạ An Lan, chậm rãi đi vào cổng Nhạc gia. Đi được vài bước, bà quay đầu thấy Hạ An Lan vẫn đứng nguyên tại chỗ, Ngự Trì đã mở một cái ô khác ra che cho ông.
Tuy rằng không nhìn thấy mặt ông nhưng bà biết ông đang mỉm cười nhìn bà, ông luôn cười.
Người Nhạc phu nhân rất lạnh, nhưng lòng bà lại rất ấm áp.
Áo khoác của Hạ An Lan rất lớn, dài tới đầu gối bà, giống như trẻ con mặc áo của người lớn vậy, gió lạnh cuốn góc áo lên, lùa vào bên trong.
Nhạc phu nhân run run một chút, bà mặc áo của Hạ An Lan còn lạnh như thế, ông không mặc chẳng phải sẽ lạnh hơn sao?
Ông không vào xe, chắc chắn là ông muốn nhìn
thấy bà đi vào trước, bà đi càng chậm thì ông càng phải ở ngoài trời lạnh lâu. Nhạc phu nhân giơ tay vẫy vẫy Hạ An Lan, sau đó xoay người chạy rất nhanh.
Nhìn Nhạc phu nhân đi vào, nụ cười trên mặt Hạ An Lan vẫn không biến mất.
Ông nhìn cánh cổng lớn của Nhạc gia, nói: “Ngay cả cổng cũng không biết đóng, sao không thể làm người ta bớt lo lắng được thế này. Ngự Trì, cậu vào trong khóa lại đi.”
Ngự Trì: “Tiên sinh, tôi vào trong đó khóa cổng, sau đó… ra kiểu gì?”
Hạ An Lan ghé mắt ý bảo anh ta tự quyết đi, Ngự Trì lập tức cúi đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”
Chỉ trong chốc lát, Ngự Trì sau khi đóng cổng lại thì vượt tường ra ngoài.
Nhạc phu nhân trở lại phòng liền đứng ở chỗ cửa sổ, kiễng chân muốn nhìn xem Hạ An Lan đã đi chưa, nhưng bà không nhìn thấy gì cả.
Nhưng bà vẫn đứng bên cửa sổ rất lâu.
Đợi đến khi chân lạnh cóng rồi bà mới quay về giường, dép của bà đã ướt đẫm, trên sàn nhà đầy những dấu chân ẩm ướt. Hai chân Nhạc phu nhân rất lạnh, mãi không ấm lại, nhưng nhìn áo khoác đặt bên gối, bà liền cảm thấy ấm áp trong lòng. Bà vươn tay ôm áo vào trong lòng, hít hà chút hơi ấm còn vương lại của Hạ An Lan, nhắm mắt lại.
…
Đêm mới qua một nửa, tuyết vẫn tiếp tục rơi, Quý Miên Miên hơi mệt nhưng cô vẫn không muốn ngủ.
Cô đang đợi, cô hy vọng có thể đợi được.
Mấy hôm nay, từ sau buổi sáng thấy có người treo đồ ăn sáng trên cửa cho mình, Quý Miên Miên liên tục nhận được lễ vật.
Đêm Bình An, cô nhận được một quả táo.
Lễ Noel, cô nhận được một bộ đồ trang điểm.
Tất cả đều treo ở trên cửa, giống như quà của ông già Noel vậy, vừa thần kỳ lại vừa thần bí.