Anh thật sự là một người rất chu đáo và tỉ mỉ.
Từ khi Lí Nam Kha đi làm, cô thường xuyên phải trực đêm, nhưng chưa từng có ai mua cho cô một ly café nóng, nhất là giữa mùa đông lạnh lẽo này.
Người khác nói, Lí Nam Kha là con gái quan lại, trong nhà có quyền có thế, cô chẳng thiếu gì, người ta luôn nịnh bợ cô hoặc duy trì khoảng cách với cô để tỏ vẻ mình không phải người nịnh bợ, cũng có người thường xuyên châm chọc, khiêu khích, rất nhiều người ở sau lưng cô nói, cô dựa vào quan hệ của gia đình mới ngồi được vào ghế trưởng khoa bệnh viện.
Cho nên, nhân duyên ở bệnh viện của Lí Nam Kha rất kém.
Rất nhiều lúc, cô muốn tìm một người tâm sự cũng không tìm được.
Càng không nói sẽ có người mua cho cô một cốc café nóng.
Lí Nam Kha bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ tức giận của cô với HLPN trước đây đều đã bốc khói hoàn toàn cũng với khói của cốc café này.
Quý Miên Miên nhẹ nhàng đưa chân đá Lí Nam Kha một cái, cô lấy lại tinh thần, nhận lấy cốc café của HLPN.
“Chỉ có một ly café thì đừng nghĩ có thể xin lỗi tôi được.”
“Đương nhiên tôi không có ý đó, tôi chỉ cảm thấy giờ cô nên cần một cốc café. Thực xin lỗi…”
Lí Nam Kha đứng lên: “Anh ra ngoài với tôi.”
Quý Miên Miên không nhịn được cười, vừa rồi ai còn nói cô không phải người ngoài, không cần lảng tránh, giờ thì chính mình lại đòi đi ra ngoài.
HLPN đưa cả túi đồ cho Quý Miên Miên, sau đó đi theo Lí Nam Kha ra cửa.
Quý Miên Miên xoa xoa tay, cầm lấy túi giấy, móc một cái cánh gà ra ăn, ồ… giờ này còn được ăn, thật sự làm cô thấy thỏa mãn chết mất.
Cô vểnh tai lên nghe động tĩnh từ bên ngoài.
HLPN nói: “Thực xin lỗi, tôi không nghĩ con bé lại làm thế. Thực xin lỗi, lần sau nếu có cơ hội, tôi sẽ bảo nó tới xin lỗi cô.”
HLPN xin lỗi cực kì thành tâm, lời nói chuyện cũng rất chân thành.
Lí Nam Kha cảm
nhận được độ ấm của cốc café, cô chậm rãi chuyển nó sang tay bên kia, nói: “Bỏ đi, tôi không muốn gặp cô ta. Nhưng tôi cũng không cần anh xin lỗi thay em gái mình đâu. Người gây ra chuyện đó không phải là anh, nhưng tôi vẫn rất tức giận.”
“Sau này tôi sẽ bảo nó không cần làm kiểu chuyện này nữa, tôi sẽ để mắt tới nó nhiều hơn.”
Lí Nam Kha bĩu môi: “Thôi đi, em gái của anh là một đứa rất có tâm cơ, anh muốn cô ta sửa nhưng cô ta lại thấy mình không sai. Người như thế anh không dạy dỗ nổi đâu.”
HLPN bất đắc dĩ, Lí Nam Kha nói đúng, anh không quản được, mà thực sự anh cũng không muốn quản.
Giờ nhà Hạ Lan loạn cào cào, anh chỉ cần sống vì mình là được rồi.
Lí Nam Kha liếc mắt nhìn Hạ Lan Phương Niên: “Anh tính vẫn cứ trốn tránh thế à?”
HLPN ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lí Nam Kha: “Tôi thật sự không phải là người đáng giá để cô theo đuổi. Tình thế gia đình tôi bây giờ đến tôi còn không chịu nổi, hơn nữa… tôi… cũng không thích cô. Tôi cảm thấy cứ thế này thì sẽ rất lãng phí thời gian của cô. Cô nên đặt thời gian của mình lên một người khác xứng đáng hơn tôi.”
Lí Nam Kha nở nụ cười: “Chẳng liên quan, anh có thích tôi hay không cũng chẳng sao, dù sao tôi thích anh thì tôi vẫn cứ theo đuổi thôi.”
HLPN thấy thật đau đầu với cô gái này: “Lí tiểu thư, chúng ta…”
“Đừng gọi tôi là Lí tiểu thư.”
“Bác sĩ Lí…”
Lí Nam Kha: “Cũng đừng có gọi tôi là bác sĩ Lí, ở bệnh viện này, bác sĩ mang họ Lí không mười thì cũng có tới năm, ai biết anh đang gọi ai.”
HLPN cảm thấy thật khó nói, dũng khí ban đầu anh có được khi quyết tâm tới đây đã bị Lí Nam Kha phá tan hết rồi.