"Chị… không phải vì một ly café này, mà là vì nó mang đến cho chị sự ấm áp, đúng không?”
Lí Nam Kha ngẩng đầu, vỗ vỗ lên đầu Quý Miên Miên: “A, chị phát hiện ra là chỉ số thông minh của MM nhà mình rất cao đấy, cái này mà cũng có thể hiểu được.”
Quý Miên Miên cười nói: “Đại khái là trước kia em chưa lớn thôi.”
Lí Nam Kha hít sâu một hơi: “Đúng thế, đúng là chị… muốn sự ấm áp từ trên người anh ấy.”
Mọi người luôn có bản năng đi từ nơi rét lạnh về nơi ấm áp.
Quý Miên Miên nói: “Em cảm thấy anh Hạ Lan là người tốt, rất tốt.”
Hành động của HLPN luôn làm người ta ấm lòng, anh rất lương thiện.
Lí Nam Kha vứt cái xương gà sang một bên: “Đúng thế, rất tốt… Một người đàn ông tốt như thế, em nói xem, sao chị có thể buông tay để anh ta đi tìm người khác được chứ?”
“Đúng là không thể, loại đàn ông tốt như thế đã nắm được là không nên thả ra.” Quý Miên Miên cổ vũ Lí Nam Kha, cô thực cảm thấy Lí Nam Kha chọn HLPN là một quyết định rất sáng suốt.
HLPN này nếu kết hôn thì sẽ là một người chồng rất tốt.
Lí Nam Kha đứng lên: “Hôm nay phải cảm ơn em, nếu không có em thì chị cũng không hạ được quyết tâm này.”
Hôm nay HLPN thấy Quý Miên Miên bị ốm thì phản ứng đầu tiên của anh là ra ngoài mua đồ, nếu không có chuyện này thì giờ chắc cô vẫn chưa hết tức giận.
Quý Miên Miên cười nheo mắt: “Không cần cảm ơn, chúng ta là bạn bè mà.”
Lí Nam Kha xoa đầu Quý Miên Miên: “Sau này, đến lúc chị kết hôn, chị sẽ cho em một cái bao lì xì thật to. Chị đi kiểm tra phòng bệnh rồi sẽ về lại với em.”
“Được, chị đi đi, em chờ lì xì của chị.”
Sau khi Lí Nam Kha rời đi, chỉ còn lại Quý Miên Miên trong phòng bệnh. Cô nằm xuống, đắp chăn lại, nhìn chăm chú lên trần nhà,
đầu óc trống rỗng.
Cô bắt đầu đếm cừu, đếm tới hơn 1000 thì bắt đầu thấy buồn ngủ.
Quý Miên Miên nhắm mắt lại, nhanh chóng thiếp đi.
Quý Miên Miên cũng không ngủ quá say, vẫn nửa tỉnh nửa mơ.
Cô có cảm giác có một bàn tay đã vuốt ve trên mặt mình.
Quý Miên Miên xoay người, vài giây sau, cô đột nhiên mở choàng mắt ra, ngồi bật dậy, xoay người lại thì ở bên cạnh trống trơn không có ai, nhưng cửa vẫn đang từ từ khép lại, có thể thấy được người vừa ra ngoài vội vã tới mức không kịp đóng cửa lại.
Quý Miên Miên nhảy xuống giường, không kịp mặc áo khoác vào mà cứ thế lao ra cửa, chỉ thấy ở cuối hành lang có một bóng đen lóe lên.
Quý Miên Miên lập tức chạy tới, hai chân cô để trần chạy trên những bậc cầu thang lạnh lẽo, chạy ra ngoài cửa tòa nhà thì thấy không có ai cả.
Trên người Quý Miên Miên chỉ mặc bộ đồ bệnh nhân, nhưng cô không cảm thấy lạnh, chỉ nghe được tiếng tim mình đập loạn trong lồng ngực. Cô cao giọng gọi: “Rốt cuộc anh ở đâu? Rốt cuộc anh là ai? Lần nào cũng thế, lần nào cũng chạy trốn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Sau khi kêu lên, hốc mắt cô đỏ hồng, nói: “Em chỉ muốn gặp anh thôi, Diệp Thiều Quang, anh ra đây cho em.”
Y tá trên lầu nghe được tiếng Quý Miên Miên thì vội vã chạy đến, bảo cô mau chóng quay về.
Quý Miên Miên không chịu về, cô vẫn đứng ở đấy, nói: “Tôi phải chờ anh ấy đi ra, anh ấy nhất định phải ra đây… Nếu anh ấy là Diệp Thiều Quang, anh ấy sẽ không thể không quan tâm tôi đứng đây chịu lạnh…”
Trên tầng cao nhất tối như mực, bóng người như hòa nhập cùng với đêm đen.
Anh im lặng đứng thẳng, yên lặng nhìn Quý Miên Miên ở dưới lầu.