Nghe thấy thanh âm của Yến Minh Tu, Yến Thanh Ti bỗng bình tĩnh trở lại. Cô nghĩ mình sẽ khẩn trương, sẽ tức giận, nhưng… Giờ cô lại bình tĩnh dị thường, so với một Yến Minh Tu cứ trốn trốn tránh tránh, không chịu lộ diện, liên tục ra ám chiêu ở sau lưng cô thì cô lại thấy việc hắn gọi điện tới đây chẳng có gì đáng sợ cả.
YYT thản nhiên nói: “Tôi không phải chị của câu, cũng chưa từng coi cậu là em trai, mà cậu cũng không coi tôi là chị gái. Chúng ta chưa bao giờ gọi nhau như thế cả.”
Yến Minh Tu cười ha ha một tiếng: “Chị thật đúng là… bình thản. Nhưng cũng đúng, một người đàn bà dám giết người thì có gì mà không dám chứ?”
“Nếu biết tôi dám giết người, vậy cậu hẳn cũng biết… thủ đoạn của tôi. Yến Minh Tu, tôi biết cậu muốn gì, nhưng vô dụng thôi, muốn trả thù tôi, cậu còn chưa đủ tuổi.” Yến Thanh Ti thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, không hề có chút cảm xúc phập phồng nào.
“Chị thật tự tin, nhưng cũng đúng thôi, hiện tại bên cạnh chị có nuôi không ít chó. Chẳng sao cả… tôi có thời gian, tôi không vội.”
Yến Thanh Ti nheo mắt lại: “Vậy hôm nay cậu gọi tới là muốn hạ chiến thư với tôi sao?”
“Đương nhiên không phải. Tôi chỉ cảm thấy, Yến gia tốt xấu gì cũng chỉ còn mấy người chúng ta, cũng là chị em cả, tôi chỉ muốn nói với chị là… tôi về rồi!”
Yến Minh Tu nói như thể hắn là một đứa em trai xa nhà trở về, sau đó gọi điện báo cho chị gái của mình biết vậy.
Yến Thanh Ti châm biếm: “Sống chết của cậu chẳng liên quan gì tới tôi, nhưng nếu cậu muốn làm gì thì cứ tới đây. Lúc Yến gia như mặt trời ban trưa còn bị tôi đẩy xuống địa ngục, giờ thì sao? Tôi không tiếc một kẻ muốn tới tìm chết.”
“Có phải tìm chết không thì không tới lượt chị nói. Sau này, tôi sẽ cho chị mở mắt nhìn xem rốt cuộc tôi muốn tìm chết hay là… chị đã quá tự tin.”
Yến Thanh Ti khinh thường: “Người nào cũng ở trước mặt
tôi nói câu này, nhưng giờ… đều chết cả rồi. Lúc đó tôi có thể giết cậu một lần thì giờ cũng có thể giết lần hai. Cậu muốn chết thì tùy cậu thôi.”
Yến Thanh Ti nói xong, trực tiếp cúp máy.
Sau đó, cô lại gọi cho Nhạc Thính Phong, bảo anh cho người tra xem cuộc gọi vừa rồi của Yến Minh Tu xuất phát từ đâu.
Nhạc Thính Phong trên đường trở về nhà thì nhận được điện thoại của Yến Thanh Ti, anh liền lập tức sắp xếp.
Anh bảo Giang Lai đi tìm tung tích của Yến Minh Tu, cũng đã có một chút tin tức.
Nhưng trên giấy xuất nhập cảnh cũng không ghi tên Yến Minh Tu, hoặc là hắn nhập cư trái pháp, hoặc là hắn đã thay tên đổi họ.
Nếu là trường hợp thứ hai thì tra ra thân phận của hắn thật chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Khúc Kính đã sắp xếp một lực lượng tìm kiếm lớn ở Lạc Thành, đáng tiếc… không tìm được tung tích của Yến Minh Tu. Bọn họ hoài nghi, YTM đã cải trang.
Còn nữa, ở nước ngoài điều tra phát hiện ra, hơn một tháng trước, Yến Minh Tu biến mất ở bệnh viện, sau đó không thấy tung tích, cả người như hoàn toàn biến mất.
Đủ loại dấu vết cho thấy Yến Minh Tu ở nước ngoài đã được một thế lực bảo vệ, bằng không hắn mới chỉ 20 tuổi, ở nước M lại tứ cố vô thân, lấy đâu ra năng lực trở về nước. Bọn họ đã bỏ ra một lực lượng tìm kiếm rất lớn mà cũng không tìm được tung tích của hắn.
Tên nhóc này rốt cuộc đã cấu kết với thế lực nào ở nước ngoài?
Đèn đỏ sáng, Nhạc Thính Phong dừng xe, anh nhớ tới buổi tối hôm đó, ở trên cầu có hai nhóm người đuổi bắt mình, không biết Yến Minh Tu có quan hệ gì với đám người nước ngoài kia hay không?