Tiểu Từ hồn bay phách lạc quay về nhà, cậu không biết số của Yến Minh Tu, không biết làm thế nào để liên hệ với hắn, số mỗi lần hắn gọi tới đều khác nhau.
Trong nhà không có lò sưởi nên rất lạnh, Tiểu Từ cuộn mình thành một đoàn, lạnh run.
Yến Thanh Ti cho cậu rất nhiều, căn hộ bọn họ ở có hai phòng cũng là do cậu dùng tiền lương mua được. Bạn học cùng khóa đã có ai vừa ra trường đi làm một năm mà đã mua được nhà đâu?
Hiện tại, chính cậu lại đem toàn bộ những gì Yến Thanh Ti cho mình xóa sạch.
Di động đổ chuông, Tiểu Từ lập tức cầm máy lên, là một dãy số xa lạ. Cậu biết là Yến Minh Tu gọi, không đợi đối phương nói gì đã há mồm nói: “Tôi đã làm rồi, đã bỏ thuốc vào canh gà. Sao cậu không nói cho tôi biết thuốc kia là… là… là…”
Thanh âm Tiểu Từ run rẩy tràn đầy hối hận làm cho Yến Minh Tu không có lý do gì hoài nghi những lời cậu nói.
Yến Minh Tu cười nói: “Sảy thai đúng không?”
Tiểu Từ kêu lên: “Cậu nói sẽ không làm tổn thương tới tính mạng của chị ấy…”
Yến Minh Tu lạnh lùng đáp: “Tôi đúng là không lấy mạng chị ta, chỉ làm cho chị ta mất đi đứa con. Chị ta làm tôi mất đi ba mẹ, còn làm tôi thiếu chút nữa thành người thực vật, tôi làm cho chị ta mất đi đứa con còn chưa kịp chào đời, như thế không đúng sao?”
“Cầm thú… Mày là cầm thú. Ngay cả một đứa bé còn chưa ra đời mà mày cũng có thể ra tay.”
Yến Minh Tu gầm lên một tiếng: “Cầm thú? Tôi là cầm thú thì Yến Thanh Ti là gì? Lúc chị ta ra tay với tôi, sao chị ta không nghĩ tôi cũng là người vô tội?”
“Người của Yến gia các người chẳng có ai tốt đẹp cả. Vì sao chị ấy đối xử với các người như thế, đó là vì các người đáng bị vậy. Chuyện của các người tôi không xen vào nữa, tôi mới là kẻ đáng thương đây này. Tôi đã làm theo lời cậu rồi, cậu mau chóng đưa
họ về đây. Bên kia sẽ nhanh chóng tra ra là tôi… bỏ thuốc thôi…”
“Không cần gấp… Chờ tôi xác định chị ta thật sự sảy thai thì sẽ thả ba mẹ anh về.”
…
Nhạc phu nhân ở tại một địa phương mà Nhạc Thính Phong đã cho người phong tỏa gắt gao. Đêm đó, anh ở bệnh viện với Nhạc phu nhân, đương nhiên, với bên ngoài là với vợ mình.
Rạng sáng, Nhạc phu nhân đã ngủ rồi. Hôm nay bà bị kinh sợ quá độ, trái tim co rút, có xảy ra chút vấn đề nhỏ nhưng cũng không quá nghiêm trọng.
Nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, Nhạc Thính Phong ngẩng phắt đầu lên, thấy người tới thì miệng anh giật giật mấy cái.
Người xuất hiện ở cửa hất cằm một cái, ý bảo anh đi ra ngoài.
Nhạc Thính Phong cắn răng, buông laptop, đứng dậy rời đi.
Lúc đi qua bên người Hạ An Lan, anh thấp giọng nói: “Không được đánh thức mẹ con dậy.”
Hạ An Lan thản nhiên nói: “Ra ngoài đi.”
Ông đưa tay đẩy Nhạc Thính Phong ra, sau đó đóng cửa lại.
Nhạc Thính Phong sờ sờ mũi, mắng một câu. Đêm nay lão tử không thể ở bên vợ mình, ông thì tốt rồi, còn chạy tới tận đây.
Nhạc phu nhân đang ngủ ngon, bỗng nhiên có cảm giác tức ngực, không thở nổi, cứ thế mà tỉnh lại.
Vừa mở mắt liền thấy một cái đầu đen sì sì, mà mấu chốt là… sao lại, hôn bà? Hắn dám chiếm tiện nghi của bà à, cắn chết hắn…
Nhạc phu nhân há mồm muốn cắn nhưng lại bị người nọ giữ lấy cằm, thừa dịp bà há miệng ra mà đẩy lưỡi vào.
Hơi thở quen thuộc làm cho Nhạc phu nhân sửng sốt một chút, sau đó lập tức mềm mại, cánh tay tự động vươn lên giữ lấy người kia.
Hôn triền miên một trận, cuối cùng Hạ An Lan buông Nhạc phu nhân ra, trán ông tì lên trán bà, nói: “Ngoại trừ anh, còn ai dám làm như thế chứ?”