Bỗng hắn cười rộ lên: “Tốt… Tốt… Chết mới tốt, còn nếu… vẫn sống, vẫn sống… vậy tiếp tục ép buộc. Yến Thanh Ti… đây mới chỉ là bắt đầu thôi, tôi sẽ làm cho chị càng ngày càng mất nhiều hơn.”
“Chúng ta không thể ở đây được nữa, Nhạc Thính Phong xuất ra lực lượng tìm kiếm rất lớn, hắc bạch đạo đều có. Dựa theo trình độ điều tra của bọn họ thì sẽ nhanh chóng tới đây, tôi nghĩ cậu phải nhanh chóng rời đi.”
Yến Minh Tu đứng dậy, thản nhiên nói: “Vậy đi thôi, chỗ tồi tàn này tôi ở cũng phát chán rồi.”
Thuộc hạ của hắn do dự một chút rồi lại nói: “Tin tức Yến Thanh Ti gặp chuyện nếu rơi vào tai tổ chức, tôi sợ… họ sẽ cực kỳ mất hứng.”
Yến Thanh Ti cười lạnh một tiếng: “Mất hứng… Vậy thì cứ mất hứng đi. Chuyện tôi đã làm rồi còn muốn tôi sửa lại à?”
“Ở trong nước, tôi không cần hắn phải cho phép cái gì. Tôi cùng hắn chỉ là quan hệ hợp tác, không phải phụ thuộc.”
Nhìn Yến Minh Tu càng ngày càng điên cuồng, thuộc hạ của hắn chỉ biết cúi đầu.
“Vậy cha mẹ của tên trợ lý của Yến Thanh Ti thả ra sao? Bọn họ đã gặp cậu rồi, không bằng… giết luon đi, miễn để họa về sau.”
Yến Minh Tu không nói chuyện, sau một lúc lâu hắn mới nói: “Không, thả họ ra, cái loại người như Từ Minh giữ lại mạng sau này sẽ còn có chỗ dùng được. Cái loại nhát gan, yếu đuối này, nếu giết cha mẹ anh ta, không chừng lại làm anh ta phát điên, sẽ cắn ngược trở lại… Giữ lại…”
“Vậy… thả họ sao?”
Yến Minh Tu: “Thả…”
“Vâng… Để tôi đi gọi điện thoại.”
Nhưng điện thoại còn chưa kịp lấy ra thì di động đã đổ chuông.
Trong điện thoại, hắn nghe được tiếng súng, tiếng người nói chuyện, sau đó im bặt.
Yến Minh Tu lập tức cúp máy, cuống quýt nói: “Không xong rồi, bọn người điều tra đã tới được chỗ kia, người của chúng ta có lẽ… không bị bắn chết thì cũng bị bắt rồi, cha mẹ
Từ Minh đã được cứu đi.”
Yến Minh Tu nhíu mày: “Nhanh thế sao?”
Cấp dưới của hắn do dự một chút mới nói: “E là lần này… đã chọc điên Nhạc Thính Phong rồi. Dù sao sau lưng Yến Thanh Ti còn có… Chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi, những người đó không phải thùng cơm, sợ là sẽ nhanh chóng tìm tới đây.”
Trong lòng Yến Minh Tu hơi nghi hoặc, nhưng hiện tại hắn cũng không nghĩ được nhiều lắm, hắn nói: “Đi!”
Hắn mang theo người của mình nhanh chóng rời đi.
“Chỗ dừng chân tiếp theo của chúng ta còn chưa tìm được, giờ đi đâu đây?”
Yến Minh Tu nheo mắt lại: “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, đi theo tôi…”
…
Tại nơi Yến Minh Tu giam giữ cha mẹ Tiểu Từ.
Lúc võ cảnh cứu cha mẹ của Tiểu Từ ra, mẹ cậu vẫn còn không hiểu sao lại ồn ào như thế, còn định gọi cảnh sát, nói bọn họ là người xấu.
Nhạc Thính Phong mau chóng đi tới, cảnh sát đang xử lý những người bị bắn gục.
Sở dĩ bọn họ có thể nhanh chóng tìm tới đây là vì cha Tiểu Từ là người bệnh, còn là người bệnh bị nhiễm trùng đường tiết niệu, Yến Minh Tu vì không để ông ta chết nên đã đưa không ít các loại thiết bị chữa trị, dược phẩm tới đây, vì thế nhanh chóng để lộ dấu vết, chỉ cần tra cẩn thận là có thể tìm ra.
Nhạc Thính Phong thấy cảnh sát nâng hai gã nước ngoài đi ra, trong lòng anh hoài nghi, bảo họ dừng lại, nhanh chóng đi tới, nhấc cánh tay của gã người nước ngoài lên, quả nhiên lại thấy hình xăm con rắn và hoa hồng, giống hệt với mấy tên người ngoại quốc trên cầu đêm hôm ấy.