Cô ngơ ngác mở miệng, nhai một cách máy móc.
Thím Ngũ làm đồ ăn rất ngon, nhưng hiện tại… cô ăn mà không cảm thấy có vị gì, cả người như ở trong trạng thái vô hồn vậy.
Từ khi trở về tới giờ, thực ra cũng chưa được bao lâu, còn chưa tới một tháng, Yến Thanh Ti vẫn luôn cố ý quên chuyện đó đi.
Nhưng… hình xăm đó lại xuất hiện.
Yến Minh Tu… và bọn họ…
Nhạc Thính Phong phát hiện biểu tình của Yến Thanh Ti không đúng, hình như đang thất thần. “Thanh Ti, em sao thế… không thoải mái ở đâu à?”
Yến Thanh Ti hoàn hồn: “Không có, không có… Em nghĩ, sao Yến Minh Tu lại cấu kết với những người đó nhỉ?”
Nhạc Thính Phong cầm lấy tay cô: “Chờ bắt được hắn rồi sẽ biết thôi. Đừng nghĩ nhiều nữa, giờ em chỉ cần bồi dưỡng mình thật tốt, chút nữa anh sẽ tới bệnh viện thăm mẹ. Vài ngày tới có thể sẽ đưa bà về, cái trò diễn kịch này thật ra cũng chẳng dễ dàng gì…”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Vâng… Anh đi đi, thức ăn kia mang qua cho mẹ, còn nữa, tìm hai cuốn sách mang đến cho mẹ đọc giết thời gian.”
Cô không dám suy nghĩ nữa, cố gắng làm như không có việc gì, lại nói chuyện nhà với Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong cười nói với Yến Thanh Ti: “Em còn nhớ tới đứa con gái mà anh kể là có một phần giống em không, cái con bé muốn quyến rũ anh đấy?”
“Ừ, có nhớ.”
Trải qua chuyện tình Uông Tích Vũ, Nhạc Thính Phong vốn không dám giấu diếm Yến Thanh Ti nữa. Về đứa con gái kia anh không muốn kể, nhưng cuối cùng vẫn nói cho cô nghe.
Nhạc Thính Phong cười: “Cô ta không quyến rũ anh mà chạy đi quyến rũ Giang Lai luôn rồi.”
Yến Thanh Ti tò mò: “Sau đó thì sao?”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Cô ta cởi sạch đồ tìm tới Giang Lai, kết quả bị tiểu tử kia đuổi ra ngoài, suýt chút nữa là
chết rét bên ngoài.”
Yến Thanh Ti rất tò mò, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, anh tăng tiền thưởng cho cậu ta.”
Yến Thanh Ti…
…
Ăn cơm xong, Nhạc Thính Phong bảo thím Ngũ cho đồ ăn vào hộp giữ nhiệt rồi mang tới bệnh viện.
Hai này này anh cứ đi đi lại lại giữa công ty, bệnh viện và nhà.
Đối với bên ngoài phải bày ra vẻ mặt đau thương, dù sao, trong mắt Yến Minh Tu, anh mới mất đi đứa con đầu lòng, tâm tình sao có thể tốt được.
Sau khi Nhạc Thính Phong rời đi, Yến Thanh Ti liền đi lên phòng.
Trong lòng cô toàn là bất an, rối rắm, hình xăm kia lại xuất hiện làm cho cô cảm thấy việc cố quên nó đi thật buồn cười.
Yến Thanh Ti ở trong phòng, đi qua đi lại rất lâu, hai tay nắm chặt lại.
Đi một hồi lâu, cô dừng lại, lấy di động ra, mở danh bạ, nhìn chằm chằm vào dãy số kia, nhìn hồi lâu rồi mới bấm gọi.
Điện thoại đổ chuông… nhưng hồi lâu vẫn không có người nghe máy.
Yến Thanh Ti lại gọi thêm lần nữa, vẫn không có ai nghe.
Cô buông di động, ngồi bên giường, sau đó nằm xuống, che mắt lại.
Bạn tốt nhất, tốt nhất của tôi…
Yến Thanh Ti cười châm biếm một tiếng, tốt nhất ư?
…
Nhạc Thính Phong đến bệnh viện, lúc mang đồ ăn lên lầu thì lại gặp Lí Nam Kha và Hạ Lan Phương Niên.
Nhưng anh có chút xấu hổ, bởi vì… anh xuất hiện không đúng lúc cho lắm.
Hai người này đang hôn nhau ở ngoài hành lang, điều làm cho Nhạc Thính Phong kinh ngạc chính là… Hạ Lan Phương Niên lại đang cường hôn Lí Nam Kha. Đúng thế, cậu ta cường hôn con gái người ta.