Tô Trảm vẫn bám theo ở đằng sau, không xa không gần, luôn giữ đúng cự ly 20m.
Quý Miên Miên hoảng hốt, cô biết gần đây có nhiều chuyện xảy ra, ngay cả Tiểu Từ còn phản bội chị Thanh Ti, chẳng lẽ… chẳng lẽ… bọn chúng bắt đầu nhắm tới cô rồi sao?
Quý Miên Miên không khỏi sợ hãi, cô sờ vào túi xách, tay chạm được vào con dao nhỏ phòng thân.
Bây giờ, lúc nào ra ngoài cô cũng cầm theo dao, tuy rằng dao rất nhỏ nhưng lại rất sắc. Cô cũng có chút võ phòng thân, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng vì an toàn là trên hết, cô cứ tìm chỗ nào đông người thì chạy theo, tốt nhất là tìm được cảnh sát đang tuần tra.
Quý Miên Miên vừa chạy vừa chú ý tình huống ở phía sau.
Cô phát hiện chiếc xe phía sau vẫn đi theo, giữ khoảng cách rất đều đặn, không tăng tốc cũng không giảm tốc.
Quý Miên Miên cắn răng, mẹ nó, đúng là bị người ta theo dõi rồi.
Phía trước là một ngã tư, Quý Miên Miên còn đang định nhân lúc đè đỏ thì kéo dài ra chút khoảng cách. Lúc ra ngoài, cô không muốn gọi xe taxi, giờ muốn gọi thì lại chẳng có cái nào.
Quý Miên Miên chạy nhanh qua vạch kẻ dành cho người đi bộ, không ngờ lại đâm luôn phải một người đi ngược chiều.
Quý Miên Miên vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Cô nói xong, đang định chạy đi tiếp thì cánh tay đã bị người kia giữ chặt lấy: “Này, sao lại là cô, cô ngốc… khụ khụ… Sao cô lại ở đây?”
Thanh âm này hơi quen thuộc, Quý Miên Miên ngẩng đầu nhìn, sửng sốt một chút, không ngờ lại là tên Tằng Lí lần trước nằm chung phòng bệnh trong bệnh viện.
Quý Miên Miên nhíu mày gạt tay Tằng Lí ra: “Liên quan gì tới anh, mau cút đi.”
Tằng Lí đi theo cô: “Này, tôi nói cô nhé, sao con gái gì mà cứ mở mồm là mắng chửi người khác thế?”
Quý Miên Miên cắn răng: “Anh đừng có đi theo tôi.”
Cô không muốn liên lụy tới người khác.
Cô càng đuổi thì Tằng Lí lại càng không đi, đúng thật là một thanh niên thích làm những điều người ta không cho phép, cứ đi theo sau cô cằn nhằn
mãi không ngừng.
Một lát sau, anh ta phát hiện ra điều không đúng, hỏi: “Cô đang trốn ai à? Trốn ai thế, nói đi, tôi giúp cô?”
Quý Miên Miên điên lên: “Ai cho anh giúp, cút ngay…”
Tằng Lí hừ một tiếng: “Cô bảo tôi cút thì tôi cứ không cút đấy, tôi không cút đấy, làm gì nào?”
Quý Miên Miên cảm thấy cô bị tên này chọc cho muốn điên rồi.
Cô nhìn chiếc xe ở đằng sau một cái, rồi lại nhìn Tằng Lí, cuối cùng là nhìn xung quanh. Người đi lại rất nhiều, Quý Miên Miên nghĩ nghĩ, thấy sát đường có một cửa hàng bán đồ thể thao liền nhấc chân đi vào, mua một chiếc gậy bóng chày.
Sau đó, Quý Miên Miên mang theo gậy bóng chày, xắn tay áo, xoay người, nổi giận đùng đùng đi về phía xe của Tô Trảm.
Tô Trảm xoa xoa cái trán.
Quý Miên Miên ngắn xe của Tô Trảm lại, dùng gậy bóng chày đập đập vào cửa xe: “Người trong xe ra đây cho tôi.”
Tằng Lí cũng ở một bên kêu gào phụ họa: “Đúng, ra đây, để tao nhìn xem rốt cuộc là thằng biến thái nào, ra đây xem tao xử lý mày thế nào?”
Tô Trảm dừng xe lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tằng Lí đang đứng cạnh Quý Miên Miên, sau đó anh đẩy cửa xe, đi xuống.
“Sao lại là anh…” Quý Miên Miên thấy mặt Tô Trảm thì đang còn định muốn chửi mấy câu liền nuốt lại.
Tằng Lí hét lên: “Mày là thằng nào? Sao mày lại đi theo cô ấy? Tao nhìn mày đã không giống người tốt rồi, chắc chắn là một tên biến thái, nhìn cũng có chút sáng sủa, không ngờ lại là tên mặt người dạ thú. Người như mày tao gặp nhiều rồi, chính là một lũ…”
Quý Miên Miên giơ chân dậm một cái, gần như dẫm nát chân Tằng Lí ra: “Anh câm miệng lại…”
Tằng Lí kêu lên thảm thiết, ôm chân nhảy lò cò ở một bên.