"Bây giờ cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, chờ khỏe lại rồi nói sau. Năm mới sắp tới rồi, cứ nằm im một thời gian đã.”
Yến Minh Tu cười khổ: “Tôi không có thời gian chờ năm mới…”
“Cậu…”
Yến Minh Tu vẫy vẫy tay: “Anh ra ngoài đi, tôi muốn suy nghĩ một chút xem nên làm gì tiếp theo.”
Người kia gật đầu, đứng dậy rời đi.
Yến Minh Tu ôm ngực, đau đến mức phải nhắm mắt lại, giờ đến thở cũng có cảm giác như bị lăng trì vậy.
Tô Trảm tới rồi, sẽ nhanh chóng tìm tới đây, trước khi người đó tìm tới, hắn phải nhanh chóng hoàn thành xong những việc mình muốn làm.
Hắn phải tìm giúp đỡ cho mình, mấy kẻ trước đều rất ngu xuẩn, đứa nào cũng là loại túi rượu thùng cơm hết.
Yến Minh Tu nhớ tới một người, hắn đã sớm lên danh sách các kẻ thù của Yến Thanh Ti, muốn tìm giúp đỡ thì phải tìm trong đám kẻ thù của cô.
Yến Minh Tu lấy di động ra, bấm một dãy số mình chưa gọi bao giờ.
Qua hồi lâu, đầu bên kia điện thoại mới có người nghe máy: “Alo… Ai thế?... Sao gọi điện thoại mà không nói gì, có chuyện gì hả?”
Thanh âm đó cực kỳ khó chịu, dường như vì bị đánh thức nên có chút giận dữ.
Yến Minh Tu nói: “Du Hí…”
“Cậu là ai?”
Người Yến Minh Tu muốn tìm chính là Du Hí. Du Dực đã mua vé máy bay cho anh ta ra nước ngoài, sau đó… anh ta cũng chẳng thèm về, thậm chí mẹ đẻ là Hạ Như Sương chết, Du gia sụp đổ anh ta cũng không về, ở nước ngoài vui tới quên trời quên đất, như thể không biết gì chuyện xảy ra ở trong nước.
Yến Minh Tu nói: “Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, hai chúng ta coi như là bạn bè đi.”
Du Hí dừng lại một chút rồi mới trả lời hắn: “Ai bạn bè với cậu, ông đây đầy bằng hữu, cậu là ai mà còn dám chơi trò thần bí với ông đây hả? Cậu ở đâu chui ra, tự báo tên tuổi đi, tôi không có thời gian chơi
trò đoán mò với cậu…”
Yến Minh Tu do dự một chút rồi nói ra thân phận của mình: “Tôi là… Yến Minh Tu, hẳn là anh đã nghe qua tên tôi…”
“Yến Minh Tu… không biết, ông đây đã khốn sắp chết rồi, làm gì có thời gian quan tâm cậu hả…” Du Hí dường như không biết cái tên này.
Yến Minh Tu thấy anh ta muốn gác điện thoại lại vội nói: “Tôi là em trai cùng cha khác mẹ của Yến Thanh Ti, nghe thế anh đã biết chưa?”
Đầu bên kia trầm mặc một hồi, sau đó Yến Minh Tu nghe thấy giọng Du Hí đầy trào phúng: “Yến Thanh Ti… Ồ, không biết, ông đây cũng không muốn biết.”
Yến Minh Tu nhíu mày: “Mẹ anh bị Yến Thanh Ti hại chết, chết không toàn thây, lúc chết trên người không có một chỗ nào hoàn hảo, chẳng lẽ anh không hận chị ta, anh không muốn báo thù à?”
Thanh âm Du Hí đầy vẻ khinh thường: “Cậu quan tâm làm gì? Cha mẹ tôi chết tôi còn chưa muốn báo thù, cậu gấp làm gì? Chẳng lẽ cậu mới là con trai thất lạc của họ à?”
“Nếu anh cảm thấy sự nhát gan của mình có thể làm cho anh cảm thấy dễ chịu thì kệ anh, nhưng… tôi nghĩ, chẳng lẽ anh thật sự có thể ngoảnh mặt làm ngơ trước cái chết của cha mẹ mình? Sau khi mẹ anh chết, anh cũng chưa từng về nước đúng không? Bà ấy chết mà một nấm mồ cũng không có, chẳng lẽ anh không cảm thấy tức giận, không oán hận sao?”
Đầu bên kia im lặng, Yến Minh Tu cảm thấy mình đã đánh động được Du Hí rồi, vì hắn không tin thực sự có người thờ ơ trước việc cha mẹ mình bị giết hại.
Nhưng, Yến Minh Tu vạn lần không ngờ được…
Du Hí nói sau một hồi im lặng: “Hận, nhưng tôi không muốn đi tìm chết.”
Yến Minh Tu nhíu mày: “Theo ý anh thì báo thù chính là muốn tìm chết sao?”